Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong kinh ngạc, một tên tay sai mà mạnh như vậy, hắn cảm giác còn mạnh hơn truyền nhân mạnh nhất của Thiên Thần tộc La Phù, so với con Thiên Thần càng không biết là mạnh hơn bao nhiêu!
Ầm!
Hắn sử dụng quyền ấn, sau khi cùng va chạm với người này, mặt đất chấn động nổ tung, nham thạch ngập trời, một đoàn người đều nhanh chóng lui ra, sợ bị lan đến.
“Ơ?”
La Hải cũng hoảng sợ, gã tưởng rằng có thể trực tiếp tóm được người được giáp trụ bao bọc toàn thân trước mắt này, kết quả là bàn tay mình lại tê dại.
“Giết!”
Gã khẽ quát một tiếng, bàn tay thay đổi thành màu vàng kim, vảy rồng hiện ra khắp nơi, máu của gã bạo phát, khiến sắc mặt của người tiến hóa các nơi đều thay đổi, người này quá mạnh, khiến rất nhiều người tiến hóa trình độ nặn hình đều nghiêm nghị, tự thẹn không bằng.
Sở Phong va chạm với gã, sau đó, quyết định sử dụng Đại Nhật Như Lai quyền, quyền ý lớn lao, giống như một pho tượng Phật thật xuất thế, rọi khắp mười phương, hào quang vạn dặm, chói mắt mà lại thần thánh.
Ầm ầm ầm...
Trong chớp mắt, nham thạch ngập trời, núi lửa phun trào, mảnh đất này giống như tận thế đến vậy.
Sở Phong chiếm lấy thế chủ động tuyệt đối, áp chế nam tử kia, khiến gã không ngừng lui về sau, tinh lực khủng bố xung quanh gã đều bị ép vào trong cơ thể.
“Thiên Thần quyền!” Gã rống to, thôi động chưởng ấn, bất thình lình công tới phía trước, bắt đầu phản công.
Nhưng mà, gã vẫn không địch lại, bàn tay đang nhỏ máu, cả cánh tay đều co giật, mặt đất dưới chân bị gã dẫm nứt toác, nham thạch dưới đất phun trào.
Mọi người đều hít sâu, đây là người đến từ Hỗn Độn Thiên Thần cung, vậy mà lại bị người ta áp chế thế này, căn bản không phải đối thủ.
Trên thực tế, Sở Phong rất bất mãn, hắn thấy đây chẳng qua là một tay sai của Thiên Thần cung, vậy mà lại chống đỡ được mười tám chiêu dưới tay hắn mà không bại, điều này hơi không hợp lẽ thường.
Hắn nghi ngờ một hồi, lẽ nào một tay sai của Hỗn Độn Thiên Thần cung còn lợi hại hơn truyền nhân mạnh nhất của thế giới Thiên Thần tộc?
Tay sai trẻ tuổi La Hải tính cách hung dữ bộc phát, gầm lên, ấn đường của gã hào quang chói mắt, xuất hiện ấn quyền hình thoi, sau đó lực tinh thần mạnh mẽ như gợn sóng lan rộng, công kích đến Sở Phong!
Chiến cục vẫn chưa kết thúc, chủ yếu là Sở Phong không hạ sát thủ ngay lập tức, hắn muốn quan sát người của Hỗn Độn Thiên Thần cung rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, có át chủ bài gì.
Dù sao, bên đó còn có một bạch y công tử, giống chủ tử của bọn họ, chắc hẳn càng lợi hại hơn, hắn muốn quan sát nhiều hơn.
Nhưng mà, lúc này, đối phương sử dụng tinh thần công kích, hắn không khách khí gì nữa, ngay sau đó ấn đường sáng lên, một luồng sáng rực cháy bắn thẳng ra.
Phù!
Những gợn sóng kia toàn bộ đều nổ tung, tinh thần công sát thuật Sở Phong mới luyện gần đây tương đối đáng sợ, uy năng vô hạn.
Luồng lực tinh thần này bản chất biến hóa, hóa thành chùm sáng, bẻ gãy nghiền nát, một đường nghiền nát áp chế tới, phá hủy tinh thần gợn sóng của đối phương, khiến sắc mặt La Hải trắng bệch, không nhịn được hét lớn, bởi vì gã căn bản không cản nổi.
Gã nhanh chóng cúi đầu né tránh, một chùm sáng xẹt qua da đầu gã, chỉ thiếu chút nữa là xuyên vào đầu gã.
Cho dù như thế, xương đầu La Hải vẫn bị công kích đến, xuất hiện vết nứt, suýt nữa nổ tung, cuối cùng xương đầu.
Cùng lúc đó, Đại Nhật Như Lai quyền của Sở Phong khủng bố vô cùng, đuổi giết đến cùng, đánh cho La Hải bay lên, trong miệng đầy máu.
Sắc mặt La Hải tái mét, ban nãy nguy hiểm càng nguy hiểm, chùm sáng tinh thần của đối phương dường như xuyên qua đầu gã, đây là diệu thuật đáng sợ biết bao?
“La Hải quay lại!” Ngay lúc này, bạch y công tử đang nằm trên ghế mây kia mở miệng, y mở mắt, truyền âm cho Sở Phong, nói: “Huynh đệ xin hãy thủ hạ lưu tình.”
La Hải bị đánh bay lên, lảo đảo rơi xuống trước mặt bạch y công tử, há mồm thở dốc, trên người đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, gã sờ xương đầu, đã bị lộ ra, thật là nguy hiểm quá!
Sở Phong cười lạnh, đứng ở nơi đó, không ra tay ngay.
Hắn cảm thấy, nếu bạch y công tử là chủ nhân của La Hải, hẳn là càng lợi hại hơn, hắn đã chuẩn bị tốt cho trận đại quyết chiến.
Ánh Vô Địch, Nguyên Thế Thành cũng đi đến, đứng ở nơi không xa, bọn họ cũng tỏ vẻ kinh hãi, một tay sai còn như thế, người cùng cấp với bọn họ có thể đánh chục trăm hiệp, chủ nhân của gã tuyệt đối đáng sợ vô cùng.
Như trong dự liệu, bạch y công tử dịu dàng như ngọc, khá ôn hòa và khách khí.
“Thủ đoạn của huynh đài khiến ta bội phục, trong thế giới đầy âm khí này, có thể thể hiện phi thường như vậy, xứng với tư chất ngút trời. Là ta quản giáo không đúng cách, khiến thuộc hạ xúc phạm đến ngươi.”
Điều này làm Sở Phong hơi sững sờ, hắn chuẩn bị khai chiến rồi.
“Thật ra, La Hải có bộ dạng ác độc như vậy, chủ yếu cũng là vì ta.” Nói đến đây, bạch y công tử ho khan, khóe miệng chảy ra một đường máu, vậy mà y lại bị thương, hơn nữa còn không nhẹ.
Tỳ nữ phía sau y mở lời, nói: “Lúc vượt sông Hỗn Độn, bọn ta gặp phải cự thú tiền sử, công tử nhà ta vì che chở bọn ta, khai chiến với cự thú trong Hỗn Độn, thân chịu trọng thương. Bọn ta nghe nói tinh cầu này có tổ chim bất tử, muốn đến đây tìm kiếm dược thảo có liên quan với chim bất tử để trị liệu vết thương. La Hải lo lắng và nôn nóng, bèn trực tiếp động thủ đoạt lấy.”
“Hổ thẹn, bọn ta thân là đệ tử của Hỗn Độn Thiên Thần cung, vậy mà lại làm ra chuyện hoang đường như vậy.” Bạch y công tử ho nhẹ.
“Công tử, đừng nói nữa, đều là lỗi của ta.” La Hải mở miệng.
Sở Phong ngạc nhiên, còn có chuyện thế này, không cần quyết đấu với bạch y công tử nữa?
Nhưng mà, hắn cũng nhíu mày, bất kể nói thế nào, đây đều là cường viện của Thiên Thần tộc, như thế, hắn thà hoặc không làm đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp đại khai sát giới ở đây.
Trên thực tế, hắn sớm đã toát sát khí ra ngoài, không kiềm được áp sát vài bước lên phía trước, sắp bạo phát.
“Lục Châu, lấy một đóa hoa bất tử tặng cho vị đạo huynh này đền tội.” Bạch y công tử mở lời.
“Chủ thượng, không thể, đây là thần vật để người dưỡng thương.” La Hải ngăn cản.
“Không sao, ta giữ lại một gốc Huyết Phượng Đằng và một đóa hoa bất tử khác là đủ rồi, nhiều quá cũng vô dụng.” Bạch y công tử nói như thế, sau đó y lại ho nhẹ với những người khác nói: “Các vị, lần này ta nợ mọi người một ân huệ lớn, tạm thời ghi lại. Bởi vì, lần này ta thật sự cần Phượng Huyết Đằng và hoa bất tử trị thương. Sau đó không lâu, mọi người có thể đến Thiên Thần tộc đòi bồi thường.”
Mọi người ngẩn nơi, vậy mà lại chuyển hướng thành như vậy sao?
“Lần này ta là vì chỉnh đốn Thiên Thần tộc mà đến, mọi người có thể yên tâm đến Thiên Thần tộc đòi tiền, tuyệt đối sẽ không để các vị thất vọng.” Bạch y công tử nói xong, bèn trực tiếp đứng dậy rời khỏi đây.
Lục Châu không tình nguyện, nhưng vẫn ném cho Sở Phong một hộp ngọc, khiến Sở Phong khá nghi ngờ, sau khi mở ra, bên trong có một đóa hoa màu đen, phát ra ánh sáng đen, mùi hương xốc vào mũi.