Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cái quái gì vậy, quá vô sỉ!” Âu Dương Phong không nhịn nổi nữa, nó một đường khổ khổ cực cực mà đến, vì một tấm thiệp mời màu vàng mà đại chiến năm mươi mấy trận, ngay cả lúc này cũng đang cùng người ta đánh nhau đến ta sống ngươi chết đây. Thế nhưng vì cái gì mà cái tên buôn người tội ác tày trời hơn cả nó lại được mọi người hô ủng vây quanh? Không chỉ được chúng tinh phủng nguyệt mà còn sớm lấy được thiệp mời màu vàng kia.
Cũng trong lúc đó, sắc mặt của Nguyên Thế Thành, Ánh Vô Địch cũng tương đối khó coi. Bọn hắn tất nhiên biết rõ, nếu nói chị gái nuôi em gái nuôi kia là giả, vậy thì thực sự là gặp quỷ rồi, căn bản sẽ không có chuyện này.
Đặc biệt là Ánh Vô Địch, nhìn tỷ tỷ cùng muội muội của mình vẫn đang bị Ngô Luân Hồi cầm tay liền nhanh chóng đi về phía đó.
Ở giữa sân, Ánh Trích Tiên không dấu hiệu mà tách tay của muội muội mình thoát khỏi móng heo của Sở Phong, trò xiếc này không thể cùng phối hợp diễn tiếp, nếu không thì chính là quá “thiệt”.
“Ngô huynh, rốt cuộc thì ngươi và Thiên Nga Thần Thể có mâu thuẫn gì, vì sao lại bị nhắm vào như thế?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“À, không có gì, y là bạn tốt của ta, chỉ là vì chút chuyện nên mới tranh chấp mà thôi, việc này cũng không tính là chuyện lớn vì.” Sở Phong rất khiêm tốn, nho nhã lễ độ mà giải thích với mọi người, bảo mọi người chớ nên hiểu lầm, vạn lần đừng trách oan Thiên Nga Thần Thể.
Loại thái độ này của Sở Phong thu được rất nhiều hảo cảm của mọi người, cho dù vẫn bị Âu Dương Phong “bắt nạt”, bị nhắm trúng, thế nhưng hắn vẫn bao dung như thế, quả thực là tính tình tốt, nhân cách tốt!
“Không hổ là nghĩa bạc vân thiên Ngô Luân Hồi, bất luận lúc nào thì đều đối tốt với mọi người bên cạnh!” Có người cảm khái nói, tất nhiên là ý tứ khen ngợi.
Cách đó không xa, cóc Âu Dương trợn trắng mắt, nó thực sự muốn to miệng mà mắng Sở Phong quá vô sỉ!
Chỉ có điều lửa giận trong lòng nó cuối cùng cũng vơi đi một chút, dù sao thì Sở Phong cũng tính là giải vây cho nó, cho nó chút thể diện.
“Rốt cuộc Thiên Nga Thần Thể có lai lịch gì?” Có người tò mò lên tiếng.
Ngay cả Ánh Trích Tiên, Nguyên Viện cũng lộ ra sắc mặt hiếu kỳ, các nàng vô cùng muốn biết.
“Y sao, là thân thích của Quân Đà Cổ Thánh.” Sở Phong thuận miệng mà đáp lại.
Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Âu Dương Phong, mặt khác lại nhìn mai rùa đen kịt sau lưng nó.
Giờ phút này, cóc Âu Dương xém tí nữa đã phun máu, lửa giận xẹp xuống lập tức lại bùng lên!
Mà Sở Phong vẫn dùng ngữ khí vô cùng ôn hòa để tiếp tục: “Lão Thánh Nhân tuổi già có con quả thực không dễ dàng a. Mọi người nghĩ xem, tiến hóa giả cấp Thánh Nhân muốn có huyết mạch đời sau là chuyện khó khăn cỡ nào? Nhưng xác thực đã thành công, cho nên mấy vị huynh đệ kết nghĩa này của ta mới mạnh mẽ như thế, ngoài ra huyết mạch bên ngoại của y còn rất khủng bố.”
“Mmp...” Âu Dương Phong thực sự muốn giết người a, sau khi nghe những lời này thì thất khiếu đều muốn xì khói!
“Trên thực tế, y là Thiên Nga Thần Thể, có huyết mạch tuyệt đại của Thiên Nga – thần huyết, đồng thời còn có Bá Thể Chân Huyết của Quân Đà ngoài ý muốn mà phản tổ! Cho nên, tuổi đời tuy trẻ nhưng y đã rất mạnh, ngay cả ta cũng chưa chắc có thể đánh thắng y.” Sở Phong giới thiệu một hồi, câu tổng kết cũng vô cùng khiêm tốn.
“Gặp quỷ a... Thiên Nga Bá Thần Thể!” Âu Dương Phong giậm chân bèm bẹp, muốn tức điên!
Lúc này, trong Đại Mộng Tịnh Thổ, chuông thanh đồng khổng lồ bị gõ vang, đây là tín hiệu để mời nhân vật cấp thiên tài của vũ trụ tiến vào mảnh vũ trụ Tịnh Thổ thần thánh cổ xưa kia.
Sở Phong không đối mặt với Âu Dương Phong mà trực tiếp đi về trước, tất nhiên, hắn cũng không quên dắt tay tiểu loli tóc bạc nọ làm lá chắn. Lúc này, hắn cũng không tiện mà thân thiết với chị gái nuôi, thế nhưng thân mật cùng trẻ con thì không thành vấn đề!
“Mmp...” Âu Dương Phong lập tức đuổi theo sau!
Ở trước cửa sơn môn, một cây bồ đề màu bạc che khuất cả bầu trời, lá cây rậm rạp đu đưa theo gió giống như một quyển kinh văn đang lật trang, phía trên cổ cây có hoa văn mơ hồ đang đan xen, đó chính là trật tự quy tắc thể hiện trên thần thụ.
Mà ở trên cây có mấy trái quả đang phát ra ánh sáng nhu hòa màu bạc, mỗi một quả đều hiện lên đạo văn uốn lượn.
Sở Phong chậm rãi chậm rãi bước đến, đi vào cánh cửa lớn của sơn môn, cũng không ít người đồng hành cùng hắn.
Còn Âu Dương Phong thì lại dừng bước ở chỗ này, gã ngẩng đầu nhìn mấy quả trên cây, bước chân hơi ngừng lại.
Lúc này, một vị lão giả nở nụ cười nói: “Bản thân điện hạ có Bá Thần Thể, nếu ngài muốn thì trước khi vào Đại Mộng Tịnh Thổ của ta, ta sẽ tặng ngài một hạt bồ đề.”
Ngay lúc Âu Dương Phong nghe thấy mấy chữ Bá Thần Thể thì xém chút đã nhảy dựng lên, Bá Thần Thể cái con mẹ nó! Có liên quan đến Bá Thần Thể cùng Quân Đà, dù đánh chết gã cũng không muốn!
Nhưng mà sau khi nghe được đối phương muốn cho nó một hạt bồ đề của thần thụ, đây không phải là chuyện tốt hay sao? Thế là nó liền ngậm chặt miệng.
Gần đó có không ít thiên tài cấp vũ trụ, bọn họ nghe vậy cũng động tâm không thôi, ngưỡng mộ gần chết. Loại hạt bồ đề kia, thời gian dài đeo trên người có thể tăng năng lực cảm ngộ phù văn, tốc độ tiến hóa cũng được tăng cao.
Lão giả của Đại Mộng Tịnh Thổ lại lên tiếng: “Quân Đà Cổ Thánh đức cao vọng trọng, ta kính ngưỡng đã lâu, lão Thánh Nhân năm đó đã từng đến xin hạt bồ đề, chúng ta cũng từng đáp ứng, đợi đến khi nó trưởng thành liền tặng ngài ấy mấy hạt.”
Nói là tặng, nhưng thực tế chính là Quân Đà Cổ Thánh đã giúp sức Đại Mộng Tịnh Thổ. Nếu không, chỉ dựa vào loại đạo thống kia, thì cho dù là thể diện của Thánh Nhân cũng sẽ không cho!
Ngụ ý của lão giả rất rõ ràng, Âu Dương Phong là dòng dõi của Quân Đà, tặng nó một hạt thần bồ đề cũng là hợp tình hợp lý.
Mà Âu Dương Phong này gọi chính là chán ngắt, nó vốn dĩ muốn phản kích, muốn cáo chiếu thiên hạ rằng Âu Dương Phong nó mới không có quan hệ gì với cái tên Quân Đà kia đâu, loại quan hệ con cháu này quả thực không có khả năng thừa nhận.
Thế nhưng cơ duyên lớn nhường ấy đặt ngay trước mắt, là hạt thần bồ đề đó nha, có khả năng làm cho thần huyết trong cơ thể càng thêm thuần khiết, có thể khiến cho tốc độ tiến hóa tăng nhanh hơn hai phần. Lợi ích lớn như vậy làm sao có thể bỏ qua được!
Đặc biệt là, nó không chỉ muốn một hạt mà là muốn tận mấy hạt lận, mà đối phương không phải cũng đã nói rồi đó sao? Vốn dĩ lão muốn tặng cho Quân Đà mấy hạt đó!
Vì lẽ đó, cho dù Cóc Âu Dương có chán ngán, sắc mặt có đen kịt thì cuối cùng cũng bóp mũi mà nhận. Tạm thời không phản bác, cũng sẽ không nhắc lại thân phận của mình.
“Điện hạ, mời đi bên này!” Người của Đại Mộng Tịnh Thổ rất khách khí, ánh mắt nhìn Âu Dương Phong cũng có vài phần kính trọng. Hễ là người có thể chất đặc biệt như Thần Thể, Bá Thể,... đều được tôn làm điện hạ, bởi vì thành tựu tương lai của người có thể chất đó chắc chắn không tầm thường.