Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong ở phía xa nhìn thấy cảnh này quả thực rất muốn ôm bụng cười, lén lút vui vẻ một chút.
Hắn cũng không ngờ được, lần này tương đương với thân phận thực của Âu Dương Phong, bản thân nó đều vì sự mê hoặc của mấy hạt thần bồ đề mà ngầm thừa nhận, không cách nào phản bác.
Trên Địa Cầu, đám Đại Hắc Ngưu, Lão Lư, Hoàng Ngưu, Chu Toàn đều trợn mắt há mỏ, sự tình phát sinh ở ngoài sơn môn bọn họ đều nhìn trông rõ mồn một.
Rất lâu trước kia Đại Mộng Tịnh Thổ đã cho phép phát trực tiếp, nhưng tiến vào trong sơn môn thì lại không được.
“Ta đâm! Con cóc kia trở thành con trai của Quân Đà rồi, là Bá Thần Thể trong truyền thuyết a, còn được tôn là điện hạ này nọ nữa!”
“Ta nói a các vị huynh đệ, sau này chúng ta cũng đừng lấy Quân Đà Thánh Nhân ra để nói chuyện nữa được không, dù thế nào thì ông ta cũng là thân thích của Âu Dương Phong a.”
Một đám người làm ra sắc mặt cổ quái, chung quy cũng không nín được mà cười phá lên.
Lúc này, ở trong Đại Mộng Tịnh Thổ, Sở Phong đang dắt tay tiểu loli tóc bạc cùng mọi người đi về phía trước, ngoài ra bên cạnh cũng có không ít thiên tài.
Bọn họ xem qua kỳ cảnh xung quanh, lại không nhịn được thở dài một tiếng, đây quả thực là một nơi đẹp a.
Trên đường đi, từng dãy lại từng dãy tiên sơn đều tỏa ra hào quang năng lượng rực rỡ, khung cảnh mộng ảo vô cùng, mỗi một nơi đều có thắng cảnh riêng. Ví dụ như ao Kim Thân chảy cuồn cuộn chính là địa phương để tiến hóa giả cấp Kim Thân rèn luyện thân thể, mà cách đó không xa là từng hành cây tùng cây bách xanh mởn, mờ ảo ẩn hiện giữa ánh sáng của ao Kim Thân.
Ví dụ như một gốc cây cổ thụ mấy chục người đều ôm không xuể, tán cao lá rậm, toàn thân đều tỏa ra hào quang bảy màu, dáng vẻ rất thần thánh.
Dựa theo giới thiệu thì số tuổi của cây cổ thụ kia chính là không thể tính, đã từng độ kiếp thất bại. Tuy không cách nào sinh ra linh thức, thế nhưng dược quả của nó sau khi đơm hoa kết trái thì lại mạnh mẽ vô cùng.
Nó có thể làm cho Á Thánh tiến hóa!
Tất cả mọi người nghe xong đều không ngừng hít lạnh, đây quả thực là một gốc thần thụ a, giá trị cao như thế, ở trong mắt một số người, thần dược càng mê người thì giá trị càng cao.
Sở Phong nghỉ chân tại chỗ này, nhìn chằm chằm mặt đất. Cấu tạo đất của nơi này tương đối đặc biệt, lại là hai dòng khí âm dương cùng nhau lưu động, trên mặt đất chỉ có hai loại đất đen và trắng, đất đai lại óng ánh trong suốt, năng lượng vô cùng nồng đậm.
Hắn chỉ hận không thể lập tức xuống tay đào đống đất nơi này mang về!
Chỉ mỗi tội, mấy lão giả ngồi dưới gốc cây kia đều là cao thủ tầng Kim Thân, quanh năm chơi cờ ở chỗ này, sớm đã tu thân dưỡng tính, phòng thủ quá nghiêm ngặt.
“Bên trong Đại Mộng Tịnh Thổ quả nhiên khiến người ta choáng ngợp a.” Sở Phong than thở, của nổi nơi này đã khiến người ta thèm thuồng như thế, vậy thì những kho báu ngầm kia lại càng không phải nói.
Lúc này tiểu loli tóc bạc cũng đang tức giận bởi Sở Phong vẫn luôn nắm tay mình, cô nhóc phồng mang trợn má, bộ dáng không tình nguyện chút nào. Bởi vì trước đây nhóc đã bị cái tên “nữ trang đại lão” này lừa a.
Hiện tại sao, cô nhóc chỉ là muốn tiếp cận người này, tìm hiểu xem tiểu gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch gì, thầy là ai, có bí mật gì, cho nên mới phải bất đắc dĩ đi cùng hắn thôi.
Nhưng Ánh Vô Địch và Ánh Trích Tiên cũng đuổi theo, đặc biệt là Ánh Vô Địch, bản năng y nhận thấy cái tên Ngô Luân Hồi kia tuyệt đối không phải là người tốt đẹp, dám đùa giỡn tỷ tỷ của y, bây giờ còn lôi lôi kéo kéo tay nhỏ của muội muội y, hừ hừ, chuyện này làm sao có thể dễ dàng tha thứ!
Thế nhưng y cũng không tiện xé rách mặt mũi, dù sao thì vừa nãy tỷ tỷ y - Ánh Trích Tiên đã ngầm thừa nhận tên kia chính là nghĩa đệ của mình.
“Hiểu Hiểu, lại đây với ca ca nào, ta có lời muốn nói với muội!” Ánh Vô Địch lên tiếng.
Nhưng mà Ánh Hiểu Hiểu cũng chỉ tròn mắt chớp chớp, vèo một cái quay đầu đi để lại cho hắn hai bím tóc bạc mượt mà. Ngày thường cô nhóc rất thích phản nghịch lại vị ca ca bảo thủ này, hiện tại không dễ dàng gì mới chạy ra bên ngoài, cô nhóc làm sao nguyện ý để cho “lão bảo thủ” kia quản lý chứ!
Sở Phong cười khẽ một tiếng, nói: “Ánh huynh, không nên lo lắng. Có nghĩa huynh ta ở đây sẽ không để muội ấy chạy loạn gây rối đâu.”
Đi chết đi! Ở đâu chạy ra tên ca ca là ngươi chứ! Ánh Vô Địch rất muốn nói như vậy. Ở trước mắt tên Ngô Luân Hồi thanh tú tuấn mỹ không giống người này khiến y có loại xung động muốn xông lên đánh một trận.
“Không sao, đều là người một nhà cả.” Sở Phong phất tay với y, sau đó lại nhìn về phía Ánh Trích Tiên mà nở nụ cười ôn hòa.
Người một nhà?! Muốn chết đúng không? Đúng là muốn chết! Ánh Vô Địch há miệng thở dốc, quả thực cảm thấy không can tâm a, thế nhưng lại không thể nói được cái gì.
“Thần tử Ánh gia cũng nên yên tâm, nghĩa bạc vân thiên Ngô Luân Hồi, danh hiệu này tuyệt đối không phải là nói suông đâu.” Hai bên trái phải có người mở miệng khuyên nhủ, quả thực khiến cho Ánh Vô Địch muốn thổ huyết ngay tại trận!
Lúc này, không chỉ có Sở Phong bên này bị một đám người vây quanh, mà Âu Dương Phong ở bên kia cũng đã trở thành tâm điểm, huyết mạch Bá Thần Thể được công bố, nơi nơi đều lộ vẻ xúc động!
Nếu trong cơ thể của Âu Dã đã lưu chảy thần huyết, cũng có bá huyết thức tỉnh, đặc biệt là loại sau chỉ có trong truyền thuyết của loài rùa, trong man long mới ngẫu nhiên có thể sinh ra song thể chất kinh hãi thế tục.
Loại tiến hóa giả này tất có khả năng đi đến cuối con đường tiến hóa, trở thành một trong số ít người có thể đứng trên đỉnh cao. Bởi vậy mà có nhiều người lôi kéo thì cũng là bình thường.
“Âu Dã huynh, chúng ta là người một nhà a.” Bên cạnh liền có một cái đầu đen thùi lùi nhô ra làm quen với Âu Dương Phong, làm mặt cóc của nó nhất thời đen như đáy nồi.
Bởi vì đây là một tiến hóa giả có huyết thống Huyền Vũ, thân rùa đầy những sọc vằn, ló đầu ra mà tiếp cận Âu Dương Phong, cũng nó tiến hành giao lưu thân thiện.
Miệng lười Âu Dương Phong rất độc, động một chút là sẽ phun người đến nước miếng tứ tung. Thế nhưng hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh có khổ mà không thể nói, hiện tại bị nghẹn cũng không nói ra được.
Ai là người một nhà với ngươi? Nó muốn chửi ầm lên, thế nhưng mấy lời này không cách nào nói ra được, bị hạt thần bồ đề của Đại Mộng Tịnh Thổ bịt miệng rồi.
“Quân Đà Cổ Thánh là tấm gương của tộc ta, là mục tiêu mà ta luôn tôn kính. Lão nhân gia tuổi già có con, ở cấp Thánh lại có Âu Dã huynh là con nối dòng, ha ha, nhất định sẽ khiến tộc ta hưng thịnh, huy hoàng mà đứng lên!”
Chỉ có rùa đen mang huyết mạch Huyền Vũ là không tiếc lời tán thưởng.
“Nói hay, nói rất hay, hạnh ngộ a!” Âu Dương Phong đều không biết bản thân làm sao ứng phó lại nữa, cảm thấy mũi cũng lệch luôn rồi, lửa giận công tâm mà trù ẻo Sở Phong, dám đẩy nó hãm vào hoàn cảnh như vậy.