Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cái này có chút nghịch thiên a, nếu như đạt được một loại dị thuật cao cấp, tương đương với cấp độ của phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, vậy chẳng phải là có thể tung hoành trong mảnh thiên địa này rồi hay sao?” Trong lòng Sở Phong lửa nóng.
“Chúng ta có về lại ngọn núi màu máu không?” Âu Dương Phong hỏi, gã cảm thấy làm một mình cũng không thành vấn đề, trước mắt bọn họ dẫn trước, có lẽ có thể cười đến cuối cùng.
“Không vội mà trở về, tìm hiểu thêm một chút tình huống.” Sở Phong nói.
Hắn có Hỏa Nhãn Kim Tinh, có thể nhìn thấy địa vực cực kỳ xa xôi, có thể sớm tránh đi những cái hung hiểm kia, đây là chỗ dựa vào khiến cho bọn họ dám một mình ra ngoài dò đường.
“Ta cảm thấy, chúng ta có thể thành Thánh ở chỗ này, Tinh Thần Võ Thánh!” Âu Dương Phong tự tin hơn gấp trăm lần!
Mây đen tản ra, rốt cục lộ ra một vành mặt trời, toàn thân đỏ thẫm, giống như nhuộm máu, nhìn hơi đáng sợ.
Hoàng hôn màu máu, khu vực ngoại bộ của cao nguyên hung thú vẫn như cũ thỉnh thoảng trình diễn giết chóc máu me, có mãnh thú kịch đấu, có hung cầm rơi xuống khỏi trời cao.
Sở Phong và Âu Dương Phong đang đi săn, đang tìm kiếm chân tướng của mảnh thế giới này, hoặc là nói vẻn vẹn chỉ là bản chất của mảnh cao nguyên này.
Đáng tiếc, có rất ít con mồi thích hợp, gặp phải đều là thứ hung ác mạnh mẽ không chọc được, động một tí là gặp cấp độ Kim Thân hậu kỳ.
Chủ yếu là bởi vì nơi này tiếp giáp cao nguyên hung thú, quái vật xông ra đều rất đáng sợ!
“A, có một sinh vật hình người!”
Đây là lần thứ nhất bọn họ nhìn thấy sinh vật hình người trong mảnh hoang nguyên này, tinh thần lập tức tỉnh táo.
“Xan Hà cấp!”
Sưu sưu hai người vọt tới, Sở Phong vận dụng thuật công sát tinh thần, oanh ra một chùm sáng tinh thần, phịch một tiếng khiến người kia kêu thảm, lúc này ôm đầu té lăn trên đất.
Nhìn kỹ thì cũng không phải người, trên người có lông thú, trên mặt mọc ra vảy màu xanh, chỉ là một cái sinh vật giống người mà thôi.
Nó la quang quác, quát tháo, đáng tiếc Sở Phong và Âu Dương Phong nghe không hiểu, sau đó nó vận dụng Thuật Tinh Thần Truyền Âm.
“Âm linh lớn mật, các ngươi dám can đảm công kích tôi tớ của thần minh, ta là thần sứ!” Nó rất nghiêm khắc trách cứ hai người Sở Phong.
“Thần sứ gì? Ta đánh!” Âu Dương Phong xuất chiêu Thiên Nga Lượng Sí, đôm đốp quất nó một trận.
“Dừng tay, ta là thuộc hạ của Nguyệt Lượng nữ thần ở chỗ sâu thần thánh nhất cao nguyên hung thú, các ngươi không thể đối xử với ta như thế.” Sinh vật hình người này kêu la.
Âu Dương Phong cũng không dừng tay, ra sức ẩu đả!
“Dừng lại, Nguyệt Lượng nữ thần thánh khiết nhất không gì làm không được, mặc dù nàng dừng chân ở sâu trong cao nguyên hung thú, nhưng cao cao tại thượng, không gì không biết, không gì không làm được, các ngươi đối với ta như vậy, sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt của thần minh!”
“Hiện tại, Âu Dương Thần Vương đang trừng phạt ngươi, hiểu không? !”
Binh đông bang đang!
Một trận đòn tàn nhẫn, Âu Dương Thần Vương ẩu đả sinh vật hình người này đến kêu cha gọi mẹ, ông tướng này không kiên cường chút nào, không khác gì đồ hèn nhát, kêu khóc, chiêu gì cũng dùng.
Sở Phong và Âu Dương Phong đều hơi cạn lời, thế này mà là thần sứ gì, chỉ là một tên tôi tớ trốn ra, đúng là đến từ chỗ sâu của cao nguyên Hung Thú.
“Ta trốn ra từ sở nghiên cứu của nữ thần Nguyệt Lượng!”
Thật sự là nó có nguồn gốc từ phe hệ của nữ thần Nguyệt Lượng, nhưng chỉ là một tên tôi tớ đẳng cấp thấp nhất, gần đây nữ thần Nguyệt Lượng bế quan, mấy vị đệ tử dưới gối nàng đều đang thí nghiệm một cách điên cuồng, muốn lấy được thành tựu nhất định trước khi nữ thần xuất quan để đạt được khen thưởng, điều này dẫn đến vật thí nghiệm tiêu hao quá lớn.
Tên tôi tớ này sợ hãi, vật sống để thí nghiệm tiêu hao quá nhanh dẫn đến trong động phủ cũng không có hàng tồn kho, vì vậy có mấy tên tôi tớ đã biến mất không ngừng.
Sau đó, nó quả quyết trốn đi, nó sợ hãi kế tiếp liền đến phiên nó.
Sở Phong và Âu Dương Phong nghe vậy sửng sốt một chút, đây là tình huống như thế nào, trong động phủ của nữ thần Nguyệt Lượng còn có sở nghiên cứu? !
Sao nghe hơi giống cơ cấu nghiên cứu khoa học? Thế nhưng chủ nhân nơi đó lại là một vị thần minh, nữ thần Nguyệt Lượng được tôn là thánh khiết nhất trên cao nguyên Hung Thú.
Một khi khoa học xen lẫn chung một chỗ với tu hành sẽ luôn khiến cho người ta cảm thấy quái dị.
“Cụ thể một chút!” Âu Dương Phong thúc giục.
“Ta là tôi tớ bị nuôi nhốt mà lớn lên, từ nhỏ đã sinh sống ở động phủ trong một cái hành cung của nữ thần Nguyệt Lượng, ở đó chăm sóc hoa cỏ, ngăn cách, không giao lưu gì với thế giới bên ngoài, cái gì cũng không biết.”
sinh vật hình hình người sắp khóc , theo nó nói, nếu như tình cảnh hơi tốt hơn một chút thì nó cũng sẽ không trốn.
ở cao nguyên Hung Thú mà phản bội một vị thần minh thì không có đường sống, đây chính là nguyên tội (1) lớn nhất, không thể rộng lượng.
(1) Nguyên tội: nguồn gốc của tội lỗi.
“Ngươi cái không hiểu cái gì hết ư?” Sở Phong nhìn nó chằm chằm.
“Thật, ta giống như là một con cóc lớn lên trong một cái lọ, tiếp xúc với người bên ngoài quá ít, hiểu biết có hạn.” Sinh vật hình người mang theo ý sợ hãi nói.
Âu Dương Phong giận điên, bèn đánh cho nó thêm một trận.
“Sao vậy, ta nói sai lời gì rồi?” Sinh vật hình người kêu oan.
“Ngươi phạm vào điều kị của ông!” Mặt Âu Dương Phong đen lên, đồng thời tiếp tục ẩu đả, nói: “Có con cóc nào xấu như ngươi sao? !”
“Ngươi ăn hiếp người ta, ta có xấu đi nữa cũng anh tuấn hơn so với loại sinh vật như cóc gấp trăm lần!” Sinh vật hình người bị đánh kêu khóc nói, dị thường không cam lòng.
“Ta đánh chết ngươi!” Mặt Âu Dương Phong đen đến sắp chảy ra nước, có thể cuồng ngược nó.
“Không phải ta chỉ nói ếch ngồi đáy giếng thôi sao? Nhìn dáng vẻ ngươi cõng một cái chậu đen to như thế, chắc là biến chủng rùa đen tinh mới đúng, sao lại phạm vào điều kị của ngươi rồi chứ? !” Sinh vật hình người này cũng xem như là không thèm đếm xỉa.
“Mẹ nó, bản thần vương nổi giận, đánh, đánh, đánh, đánh!” Âu Dương Phong thở mạnh, hành hung một trận không dứt.
“Đừng đánh nữa, sắp chết người rồi, cứu mạng a, nữ thần Nguyệt Lượng thánh khiết nhất xin khoan thứ cho ta đi, bỏ qua cho tôi tớ trung thành nhất của ngài đi, ta biết nhất định là ngài đang trừng phạt ta, thế nhưng cái tên tinh trùng lên não trước mắt này quá hung tàn, sắp đánh chết ta rồi, cứu mạng a!”
Sinh vật hình người quỳ trên mặt đất, vô cùng thành kính, run rẩy, hướng về phía cao nguyên Hung Thú dập đầu, không ngừng cầu nguyện.
Âu Dương Phong quả nhiên là tức sôi lên, nếu như không phải Sở Phong ngăn lại, gã không làm thịt gia hỏa này không được.
Sở Phong ngăn cản, hắn xem như đã nhìn ra cử chỉ của sinh vật hình người này điên rồ, đã không có cách nào nói chuyện bình thường.
Cuối cùng, Sở Phong và Âu Dương Phong hợp lực thăm dò chùm sáng tinh thần trong đầu nó, phát hiện gia hỏa này nói rất nhiều, coi như có thể tin, nhưng cũng có phần còn giữ lại.