Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1610 - Chương 1610: Một Tay Che Trời (1)

Thánh Khư Chương 1610: Một tay che trời (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhưng mà Sở Phong cũng không dư thời gian mà trì hoãn với gã, mỗi một phút đều sẽ có thu hoạch, tất cả đều là tận hưởng. Bởi vậy nên không thể lãng phí thời gian a, quang vũ bay lên càng lúc càng nhiều, đây chính là một buổi thịnh yến!

Coong!

Hồn Chuông chấn động, mảng lớn quang vũ đều bị thu vào, đồng thời Sở Phong cũng đang rung động sóng chuông, lại lần nữa công kích Diêm Lạc.

“Aaa...” Diêm Lạc gào lớn, gã vốn dĩ chỉ còn sót lại nửa cơ thể tàn, nhưng dưới đòn tấn công của Sở Phong liền trực tiếp nổ mất một nửa lớn, hóa thành quang vũ.

Sau đó gã trợn to mắt mà nhìn gương mặt thuần khiết của Ngô Luân Hồi đang lộ ra nụ cười rực rỡ như ánh sáng, nhưng hành động lại khủng bố vô cùng! Sở Phong đang vận chuyển dị thuật luyện hóa ánh sáng linh hồn của gã.

“Ác ma, Ngô Luân Hồi ngươi chính là một tên đại ma đầu!” Ánh sáng linh hồn đang bị luyện hóa, bản thân thì đang tan rã, nếu đổi thành ai thì cũng phải sụp đổ.

Bởi vì đây là năng lượng tinh thần, là ấn ký sinh mệnh cuối cùng bao quanh. Nếu như bị luyện hóa thì cũng đồng nghĩa với việc gã sẽ biến mất triệt để ở thế giới này.

Đây chính là bị xóa sổ, ngang với hình thần câu diệt!

“Ngươi không phối hợp, ta cũng không thể làm gì khác ngoài tự tay ninh chín ngươi a.” Sở Phong ung dung lên tiếng.

Âu Dương Phong luôn yêu thích phun người, nước miếng không ngừng tung bay, kỹ xảo làm thương tổn tinh thần người ta cũng rất có bản lĩnh, vì thế nó giễu cợt nói: “Con quỷ này vừa nãy có bao nhiêu kiêu ngạo, còn tuyên bố muốn tiêu diệt chúng ta cơ đấy, hiện tại thì thế nào? Giống hệt một con kiến hôi, lại còn là tù nhân, đáng thương nha, nực cười!”

Diêm Lạc nghe xong trước mắt đều biến thành màu đen, há miệng muốn phun “hồn huyết”, đây đều là tinh thần lực bổn nguyên, không cần Sở Phong thôi động Hồn Chuông để công kích nữa, chính gã muốn chết.

Ngay lúc này, gã bị một thứ giống như mỏ chim, lưng cõng một cái mai rùa Bá Thần Thể làm cho tức không chịu nổi, thần hồn bị thương nặng, cả người run rẩy không ngừng.

“Ngươi xem a, cái con kiến hôi kia đang sợ đến phát run luôn rồi.” Âu Dương Phong vừa thôi động dị thuật hấp thụ hạt thần tính ở chỗ kia, vừa quay sang nói với Sở Phong.

“Âu Dã, con trai của Quân Đà, ngươi khinh người quá đáng!” Diêm Lạc tức đến ói máu!

Âu Dương Phong: “#@%#$^...”

Sắc mặt Âu Dương Phong thoáng cái đen thui, vốn vĩ tâm tình nó đang khoan khoái, nhưng một câu “con trai của Quân Đà” đã khiến nó giống như nuốt phải con chuột chết, sắc mặt âm trầm đến nỗi làm người ta hoài nghi nơi này sắp mưa rào.

Binh binh bốp bốp!

Cóc Âu Dương lập tức xông qua cho gã một trận đòn no, liều mạng tẩn lên thân thể không trọn vẹn của Diêm Lạc, nhưng cho dù giết chết gã thì nó vẫn cảm thấy không đủ để bình ổn lại lửa giận trong lòng.

“Hống! Gào...”

Lúc này Diêm Lạc đã muốn hỏng mất. Gã có thân phận hiển hách nhường nào, tu vi cao thâm bao nhiêu, thế nhưng lại bị tia sét màu đỏ kia đánh cho tàn phế, rơi vào trong tay cái con thiên nga đen cõng cái mai rùa! Quá mất tôn nghiêm! Lại còn bị coi là quả bóng cao su mà đá qua đá lại, thân thể tàn tạ của gã đều sắp nổ tung.

Phía dưới, một đám người của Đại Mộng Tịnh Thổ đều đã hóa đá, bởi vì trận biến cố này xảy ra quá đột ngột.

Mà ở chỗ xa hơn, mấy trăm tiến hóa giả rời khỏi chiến trường từ lâu, thân thể ai nấy cũng cứng đờ, vô cùng khiếp sợ mà nhìn cảnh này, bởi lẽ quá quỷ dị, quá đáng sợ.

Rõ ràng là Ngô Luân Hồi sắp chết, thế nhưng trong nháy mắt kết quả đã đảo ngược hoàn toàn, thẳng bại nghịch chuyển, cục diện thay đổi đến chóng mặt.

Bọn họ nhìn thấy cái gì? Kim Lân đạo tử đã nổ tung, nhân vật mạnh mẽ cường đại bậc đó, được xưng là thiên tài trẻ tuổi số một số hai trong vũ trụ lại bị sét giật đến nổ nát thành mảnh vụn.

Nếu như không phải trên người hắn ta có bùa chết thay, e là đã hình thân câu diệt.

Ầm!

Một cánh tay của Ánh Trích Tiên liền tan biến, cho dù nàng ta có mạnh mẽ bá đạo đến đâu đi nữa, thậm chí còn mạnh hơn cả đệ đệ Ánh Vô Địch một khoảng, cũng không kém cạnh Kim Lân đạo tử là bao, thì cũng không thể ngăn được tia sét khủng bố màu đỏ kia.

Còn Thích Hoành, nhân vật nắm giữ huyết thống Phật Tộc tinh khiết nhất, máu chảy trong huyết quản chính là Phật huyết, linh hồn cuồn cuộn dương khí giống như một vòng mặt trời gay gắt, áp chế người khác đến nghẹt thở, thực lực sâu không thể lường. Nhưng lúc này, y cũng đã mệt đến sức cùng lực kiệt, bùa chết thay trên người cũng đã tan thành mảnh vụn một lần thế mạng cho gã.

Chiến trường này quá mức đáng sợ, quá mức khủng bố. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà thôi, hàng chục người đã bị tia sét phóng ra từ đỉnh núi đỏ như máu kia đánh cho nổ tung tại chỗ.

Năng lượng cấp bậc này không ai có thể chống lại, ngay cả con bạo long ngân sắc cấp Kim Thân đại viên mãn kia cũng bị sấm sét đánh cho thương nặng, chứ đừng nói đến mấy người kia.

Trên vòm trời, cả người Sở Phong đều đang phát sáng, cơ thể bị hạt thần tính bao phủ, khắp nơi trong Hồn Chuông đều là năng lượng tinh thần, là quang vũ thần tính thuần khiết nhất.

Nhiệt độ quanh người Sở Phong vô cùng nóng, được vật chất có lợi nhất tẩm bổ cơ thể, bởi bậy thương thế trong trận chiến đều được chữa khỏi. Trước đó không lâu, hắn bị thương là bởi vô số người vây giết, bị một đám nhân vật đỉnh cấp tấn công, vô số lần đã suýt bỏ mạng.

Mà bây giờ, năng lượng tinh thần của Sở Phong đang được tăng lên, linh thể cũng cô đọng hơn, dương khí hùng hậu, cả người thời thời khắc khắc đều đang trở lên mạnh mẽ hơn.

Đây là một buổi thịnh yến khó có được, tinh thần thể của Sở Phong càng ngày càng sáng rực.

Cứ theo đà này, năng lực của Sở Phong sẽ ngày một tăng cao, ánh sáng linh hồn đều muốn phát sinh biến hóa!

Hiện tại hắn cảm thấy có chút lãng phí, bởi vì quang vũ xung quanh bay lên rất nhiều, còn nhanh hơn rất nhiều tốc độ luyện hóa của bọn hắn.

Mà vật chất thần tính trong Hồn Chuông cũng nhiều quá mức, quang vũ dày đặc đến nỗi sắp không chứa nổi, thậm chí có vài đám quang vũ đã trực tiếp bay thẳng vào trong vòng xoáy, trở lại vũ trụ ban đầu.

Những người kia quá may mắn!

Coong!

Hồn Chuông chấn động, Diêm Lạc kêu thảm một tiếng, gã đã bị đánh tan hoàn toàn, chỉ còn sót lại một chút chùm sáng tinh thần. Bởi vì Sở Phong không muốn lãng phí thời gian bên trong Hồn Chuông, muốn nhanh chóng tiêu diệt gã.

Diêm Lạc sợ hãi kêu lớn: “Đừng a, ta nói hết, bởi vì La Thế Vinh hứa cho ta dị thuật của ngươi... Ngươi đừng giết ta!”

Giây phút sinh tử cận kề khiến Diêm Lạc hoàn toàn hoảng loạn, bởi vì nếu chết như vậy thì có nghĩa là biến mất hoàn toàn, không còn cách nào sống lại trong vũ trụ ban đầu nữa, chuyện này tương đương với triệt để tử vong.

Nhưng mà Sở Phong cũng không có để ý đến gã, dốc toàn lực vận chuyển dị thuật khiến cho gã gào thét giống như con thú sắp chết bị vây nhốt, ở giây phút cuối cùng trước khi chết đích thân nếm thử chuyện đáng sợ khủng bố nhất cuộc đời.

Bình Luận (0)
Comment