Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Bọn ta hấp thu không đến mức quá liều đâu, nhưng ta còn muốn hỏi một điều, có cách nào hóa giải không, ngộ nhỡ sau này bọn ta gặp phải tình huống đó thì làm sao? Ta cảm thấy nhất định có cách.” Âu Dương Phong bám riết không tha.
“Quả thực là có, ví dụ như dùng máu thần thú để tắm, các ngươi nhìn thấy mấy ngọn núi màu máu kia không, trên đó trồng thuốc thần được tưới bằng máu thần thú, nếu có thể ăn một mảnh lá cây nhỏ, tự nhiên có thể giải trừ mối họa trong vô hình. Đáng tiếc, với thân phận của các ngươi không có tư cách hưởng dụng.”
Nói xong lời cuối cùng, tên kỵ sĩ lộ vẻ mặt khinh thường, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
Âu Dương Phong âm thầm hò hét “Chết tiệt, làm một mẻ lớn, Sở lừa bịp, chúng ta nhất định phải cướp thùng máu thần thú kia! Mặt khác, Sở thần tiên, trình độ Tràng Vực của lão nhân gia ngươi mau chóng nâng cao lên, chúng ta sẽ hái những thứ thuốc tiên đó!”
Cùng lúc đó, biển đông ở trái đất, núi Bất Diệt.
Đỉnh Yêu tộc sáng lên, truyền đến âm thanh máy móc, triệu hồi Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, thông báo rằng sắp mở một cuộc thí luyện tiếp theo tàn khốc hơn.
“Gì, không phải bọn ta vượt qua rồi sao, lại có thử thách nữa?!” Đại Hắc Ngưu kêu lên một cách kỳ lạ.
“Nguyên nhân chính vì đã vượt qua, các ngươi mới có thể bước vào trường thí luyện cấp cao hơn.” Đỉnh Yêu tổ thông báo với họ, sắp tiến vào một thế giới đặc biệt, năm đó Yêu tổ nghiên cứu về trời đất và con người, công tham tạo hóa(4) hết sức vô tình xuyên qua, một con đường được mở ra và phát hiện ra một nơi đáng sợ.
(4) Công tham tạo hóa: việc tu luyện của ai đó đã có thể hiểu được bí ẩn của thế giới tự nhiên.
Sau đó, đỉnh lớn thông báo rằng chỉ có linh hồn mới có thể đến đó, nó không truyền tống được thân xác, hỏi bọn họ muốn chọn tiến hành loại thí luyện cao c6áp này không.
“Chọn!” Hoàng Ngưu gật đầu.
“Liều mạng, đi!” Đại Hắc Ngưng cũng gào rống một tiếng, làm ồn ào, muốn tới để mở mang kiến thức về thế giới mới kia!
Sau đó, nó kêu đám người lão Lư muốn cùng đi thí luyện không, nhưng nó cũng nhấn mạnh rằng thập tử nhất sinh, trường thí luyện cao cấp quá nguy hiểm.
Gần ngọn núi màu máu, Sở Phong nhận được tin tức chính xác từ Phổ Lâm rằng ngày mai thùng máu thần thú sẽ được đưa đến, vị tiểu hầu gia này muốn dẫn đội quân đi tiếp dẫn rồi sau đó hộ tống lên núi.
“Vào ngày mai, phải làm một mẻ lớn!” Âu Dương Phong xoa tay hăm he.
Cùng ngày, hầu hết những kỵ binh được phái đi đều đã quay về, điều khiến Phổ Lâm tức giận là lại có thương vong.
“Mấy người tên là Kim Lân, Thích Hoành rất khó giải quyết, trốn tránh rồi sau đó liên thủ lén lút tập kích, giết chết một số kỵ sĩ của chúng ta!” Có người cúi đầu bẩm báo.
“Đúng là vô dụng!” Phổ Lâm tức giận nói, nhưng tiếp tục khiển trách cũng không tốt.
Sau đó không lâu, một đội kỵ binh dũng mãnh trở về, truyền đến tiếng hoan hô, vì họ mang tù binh về.
Sở Phong và Âu Dương Phong cảm giác được tình hình không ổn, bọn họ không mong muốn gặp phải tù binh.
Sao lại có người bị bắt, rơi vào tay đám người này còn sống tốt được sao? Theo lý nên quyết đoán quay về vũ trụ ban đầu mới đúng.
“Bẩm báo tiểu hầu gia, chúng ta đã bắt được tù binh, ừm, không, nói đúng hơn thì sau khi bao vây nàng ta, là tự nàng ta chủ động yêu cầu đến đây nói chuyện.” Đội trưởng đội kỵ binh bẩm báo.
“Dẫn lại đây.” Phổ Lâm phất tay, cuối cùng cũng lộ ra ý cười.
Sau đó, Sở Phong liếc mắt nhìn, lại là Ánh Trích Tiên và muội muội tóc bạc Ánh Hiểu Hiểu.
Hắn cảm thán, Ánh Trích Tiên nghiêng nước nghiêng thành này quả nhiên không phải đèn cạn dầu, sau khi bị bao vây vẫn còn khá ung dung, không vội vàng tự nổ tung hồn thể mà muốn tới gặp người chủ quản ở đây, lá gan không nhỏ.
“Chủ yếu là chúng ta bao vây muội muội của nàng ta, nàng ta quay lại cứu viện, lúc này mới sa lưới và bị bao vây.” Đội trưởng đội kỵ binh nói thêm.
Cách nói này khiến cho Sở Phong kinh ngạc, hắn có hảo cảm với Ánh Trích Tiên, cho rằng tâm tư của nàng quá sâu không đơn thuần.
“Hai người các ngươi cũng ở đây à.” Ánh Trích Tiên lập tức cười, khá xinh đẹp, phong thái tuyệt thế, khiến cho Phổ Lâm và các kỵ sĩ xung quanh thất thần trong phút chốc.
Cho dù những người này cho rằng nàng là quỷ hồn, là âm linh thì cũng không thể không kinh ngạc cảm thán trước vẻ đẹp của nàng.
Trong lòng Âu Dương Phong chấn động mạnh, hắn ta toát mồ hôi lạnh, nếu nữ nhân này trả thù bọn họ thì phỏng chừng chỉ có thể trốn chạy, hắn ta đã chuẩn bị kêu Sở Phong cùng nhau phá vòng vây.
Sở Phong rất bình tĩnh, lúc này lộ ra ý cười với Ánh Trích Tiên, biểu hiện ra vẻ kinh ngạc vui mừng rồi sau đó nói với Phổ Lâm: “Tiểu hầu gia, đây là đạo lữ của ta. Trước kia những người đó dẫn theo muội muội của nàng đi, nàng không thể không đuổi theo.”
Đạo lữ?! Đôi mắt của Âu Dương Phong xếch lên nhìn mọi người, nhưng không phải nhìn chằm chằm Sở Phong mà nhìn thẳng về phía Ánh Trích Tiên.
Ánh Trích Tiên xinh đẹp duyên dáng, thướt tha xuất trần, dung nhan này không cần phải nói nhiều, khuynh quốc khuynh thành, từ nhỏ đến lớn luôn là tâm điểm chú ý của muôn người, được xưng là đệ tam mỹ nhân của Tinh Không, phong hoa tuyệt thế.
Nàng luôn khiêm tốn khiến cho người ta có cảm giác vừa sinh ra đã thoát khỏi trần thế, phảng phất hơi thở của tiên gia, không dính khói lửa phàm tục, chưa bao giờ bị đồn rằng có quan hệ bất chính với ai.
Giờ đây, không hiểu sao nàng lại trở thành đạo lữ của Sở Phong!
Âu Dương Phong rất sợ nàng bẻ lại, trực tiếp trả thù Sở Phong và hắn ta, xem biểu hiện không lâu trước đây, nữ nhân này không hề đơn giản, khá lợi hại.
Ánh Trích Tiên rất bình tĩnh, có ý vị biến ảo khôn lường, đôi mắt sâu xa nhìn về phía Sở Phong, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, khiến cho Âu Dương Phong hoảng sợ trong lòng, vì trực giác mách bảo hắn ta rằng vô cùng nguy hiểm!
Đây đều là chuyện trong nháy mắt, khi Sở Phong nói xong cũng bắt đầu bí mật dùng tinh thần truyền âm, nói với Ánh Trích Tiên, làm vậy là đang cứu nàng và Ánh Hiểu Hiểu.
Ánh Trích Tiên rất ung dung, nói nàng có thể tự bảo vệ mình, đồng thời không quên chọc vào chỗ đau của Sở Phong, nàng chỉ cần tùy tiện nói gì đó thì cũng đủ để Sở Phong lâm vào đường cùng.
Từ khi đi vào nơi này, nàng luôn rất bình tĩnh, không kêu tên của Sở Phong và Âu Dương Phong, hiển nhiên nàng đã suy xét đến mọi vấn đề, nghĩ đến các loại khả năng, phần nhiều nghĩ đến hai người này dùng tên giả.
Sở Phong cảm thấy, nàng suy nghĩ kỹ càng, chắc là đoán được những hành vi lừa dối của hắn và Âu Dương Phong.
Cho nên, hắn cảm thấy sự bình tĩnh của Ánh Trích Tiên, thực ra cũng là đang cảnh cáo hắn.
“Lá gan của ngươi và Âu Dương Phong cũng rất lớn, nếu thân phận bại lộ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!” Ánh Trích Tiên nói vô cùng ngắn gọn, đương nhiên vẫn bí mật giao tiếp.
Sở Phong nghiêm nghị, Trích tiên tử phóng khoáng và khéo léo này đang so đo cách xưng hô đạo lữ, đồng thời đang phản công, đe dọa hắn và Âu Dương Phong.