Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Grào!"
Lúc này, ở vùng lân cận đỉnh núi Huyết Sắc, gần mười nghìn tọa kỵ đồng thời gào thét, sợ hãi thật sâu hoảng loạn, tất cả đều kính sợ, có một loại cảm giác sợ hãi nồng đậm.
Bất luận là mãnh thú hay là chim chóc, ở dưới loại uy áp này, tất cả đều phù phù phù phù trực tiếp ngã xuống mặt đất, tựa như binh sĩ đang đối mặt quân vương.
Sắc mặt của những binh lính trên người bọn chúng cũng chợt tái nhợt, đều nhảy xuống khỏi tọa kỵ.
Sát khí trong máu của thần thú đã thực sự bị luyện hóa hết sạch nhưng chỉ riêng hơi thở thú vương tối cao của nó vẫn làm cho tất cả các loại thú vật run rẩy, nhịn không được mà muốn quỳ lạy.
Cho nên, tọa kỵ ở đây đều đang rống lên, rùng mình, run lẩy bẩy, nơm nớp lo sợ.
Âu Dương Phong cũng căng thẳng cả người, cảm thấy da đầu tê dại, nó cũng là thần thú nhưng mà ở trước mặt loại máu của thần thú đã trưởng thành cuồn cuộn sôi trào dương khí này, nó lại có cảm giác sợ hãi.
Nó có chút căng thẳng, càng thêm hiểu rõ, nó chỉ là thần thú của cõi âm, xem như là quỷ thú, cách biệt quá xa với loại thần thú chân chính tràn đầy dương khí này.
Trong tiếng gầm nhẹ của thú dữ, trong tiếng gào sợ hãi của chim hung, các loại tọa kỵ đứng dày đặc, quỳ rạp dưới đất thành một vùng lớn, cảnh này giống như đang triều thánh vậy!
Cuối cùng, trên đỉnh núi, Phổ Lâm tiểu hầu gia sắc mặt tái nhợt, tự mình động tay, đổ máu thần thú ra một khu vực, tưới năm cây dược thảo cao khoảng hơn một thước.
Sau khi đã được máu thần thú tưới đều, những dược thảo này lập tức bộc phát ra ánh sáng kinh người, rực rỡ lạ thường, toát ra màu sắc khác nhau.
Trên đỉnh núi một mảnh sặc sỡ, ánh sáng chói lọi, có dược thảo vàng rực toàn thân, có quang mang hóa thành màu đỏ thẫm đậm hơn, có dược thảo màu trắng bạc sáng như tuyết...
Sau khi được thần thú huyết tẩm bổ, màu sắc của năm loại dược thảo đều xảy ra biến hóa, khí tức thần tính nồng nặc lan tràn ra.
"Võ Thần!"
Giờ phút này, xung quanh đỉnh núi Huyết Sắc, hơn vạn kỵ sĩ gào to, vang dội núi sông.
Bọn họ đang gầm thét, tán tụng uy quyền của Võ Thâdn, hiểu rõ loại máu thần thú này đến từ đâu.
Mấy ngày gần đây, có mấy thần thú đã trường thành đến báo thù, kết quả suýt nữa đều bị tàn sát, trong đó Võ Thần công tham tạo hóa (1), một tay che trời, gần như hoàn toàn tàn sát con thần thú mạnh nhất kia.
(1)Công tham tạo hóa: Miêu tả tu vi của người nào đó đã lĩnh ngộ toàn bộ sự huyền diệu của thiên nhiên, đất trời.
Lấy đi rất nhiều máu từ trên người nó.
"Võ Thần!"
TIếng gào to rung động núi sông.
"Chết tiệt!" Âu Dương Phong nhịn không mắng chửi thô tục, bởi vì cùng với tiếng gào này, nó suýt chút nữa bị nổ tung!
Những kỵ sĩ kia sôi trào nhiệt huyết, tâm tình dâng cao, lớn tiếng kêu gào Võ Thần, đó là sự sùng bái đến gần như điên cuồng, lúc này, tinh lực và dương khí của bọn họ lao ra bên ngoài cơ thể.
Trong nháy mắt, vùng trời này đã tràn ngập tinh lực của mọi người, vọt lên ngợp trời, khiến cho Âu Dương Phong, Sở Phong bọn họ đều khó mà chịu được, nhanh chóng rút lui ra ngoài.
Còn nghe gào vài lần thế này nữa, đoán chừng bọn họ đều sẽ nổ tung!
Dù vậy, Ánh Hiểu Hiểu cũng sắc mặt tái nhợt, trên linh hồn xuất hiện vết rách, cô nhóc suýt nữa đã bị tiếng gào giết chết!
Tiếp đó, Sở Phong đứng ở chỗ đủ xa nhìn chằm chằm vào đỉnh núi, hắn nhìn xuyên qua sương mù, trông thấy Phổ Lâm tiểu hầu gia đang ăn trộm máu thần, trong khi tưới năm cây dược thảo, gã dùng một chiếc bình ngọc lấy một phần máu.
"Ngầm kiếm lời riêng."
Ánh mắt Sở Phong nóng hừng hực, nước miếng đã sắp chảy ra.
Có thể trông thấy, trên đỉnh núi rực rỡ ráng đỏ ngút trời, dược hiệu của máu thần thú là không thể nghi ngờ, tuyệt đối rất kinh người.
Hắn càng sinh ra khát vọng lấy được nó, chắc hẳn loại vật này thật sự có thể tẩy sạch hoàn toàn âm khí quanh quẩn trên người bọn họ, từ đó làm cho linh hồn lột xác, xuất hiện dương khí nồng đậm.
Ngọn núi Huyết Sắc không chỉ có một, mỗi một đỉnh núi đều có vài gốc bảo dược hiếm có đang sinh trưởng, chia đều một thùng máu thần thú.
Kế tiếp, bất kể là sứ giả kia hay là Phổ Lâm cũng không dám tiếp tục ăn trộm máu thần thú, sợ gặp chuyện không may, bắt đầu yên phận đứng lên, chăm chú tưới dược thảo trên mấy đỉnh núi còn lại.
Mỗi một lần leo núi, vị sứ giả này đều phải bố trí một phen, mở ra lối đi an toàn.
Sở Phong nhíu mày, bởi vì tràng vực được bố trí trên mấy đỉnh núi Huyết Sắc không giống nhau, điều này làm cho hắn tăng thêm áp lực, nếu như bố trí như vậy, hắn chỉ có thể quan sát nhiều lần, từ đó hoàn toàn lĩnh hội thông thấu.
"Suy nghĩ thông suốt chưa?" Âu Dương Phong bí mật truyền âm, rất chờ mong.
"Độ khó rất lớn, ta đánh giá cho dù tràng vực tông sư tới thì cũng rất khó phá giải, cũng không phải bản thân sứ giả kia có trình độ cao thâm, mà là chắc hẳn từng đọc lý giải của bản vẽ tràng vực."
Cuối cùng, sứ giả rời đi, cảm thấy mỹ mãn.
Khuôn mặt của Phổ Lâm cũng tràn đầy ý cười, lần này gã hợp tác với bà lão rất vui vẻ, mỗi người lấy được một bình máu thần thú, cái này quả thực quá trân quý.
Lúc này, trên đỉnh núi của vài ngọn núi Huyết Sắc đều có ánh sáng, đỏ tươi trong suốt, rực rỡ lấp lánh, đó là máu thần thú đã ngấm vào trong đất vẫn còn đang phát sáng.
"Thời gian không đợi người, máu thần thú kia đã thấm vào trong đất rồi, tiếp tục như vậy nữa thì sẽ khô cạn, chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn." Âu Dương Phong rất gấp gáp.
Lúc này, Phổ Lâm tiểu hầu gia đi tới, vui tươi hớn hở, nói: "Diêm Lạc, ta sẽ tạo điều kiện cho ngươi, tạm thời rút quân, rời khỏi khu vực này, ngươi nắm bắt cơ hội đi chiêu hàng âm linh này, ta chờ tin tốt lành!"
Không hề nghi ngờ, gã rời khỏi vội vã như vậy chủ yếu là bởi vì đã lấy được máu thần thú, muốn đi thử nghiệm hiệu quả một chút.
Sở Phong và Âu Dương Phong rất xoắn xuýt, thật sự muốn giết chết tiểu hầu gia này, cướp đi chỗ máu thần thú kia, nhưng mà bên cạnh người này có rất nhiều kỵ binh, tinh lực cuộn trào, không thể tới gần.
Ánh Trích Tiên ứng phó rất thỏa đáng, báo cho Phổ Lâm, mấy ngày sau chắc chắn sẽ có kết quả khiến gã vừa lòng, có thể chờ đợi tin tức tốt.
"Tốt!" Phổ Lâm cười ha ha, dẫn đầu đội ngũ rời đi.
Sở Phong lộ ra ý cười, những người này đi xa rồi thì hắn liền chuẩn bị ra tay, thử một lần xem có thể leo lên một đỉnh núi Huyết Sắc trong đó hay không.
Nhưng mà nụ cười của hắn vụt tắt rất nhanh, ba gã kỵ binh quay lại, Phổ Lâm để lại vài tên lưu lại tâm phúc này, nói là trợ giúp Sở Phong và Ánh Trích Tiên, giúp bọn họ giải quyết các loại trở ngại.
Trên thực tế, Phổ Lâm vẫn không quá yên tâm, sợ mấy người Sở Phong chạy mất.
"Diêm Lạc, khi nào lên đường đi thu phục âm linh này?" Một gã kỵ sĩ ngồi trên dã thú, từ trên cao nhìn xuống, hỏi Sở Phong, trong mắt có tai ngỗ ngược.
Hắn ta nhìn Sở Phong xong, quay sang nhìn chằm chằm Ánh Trích Tiên không chút kiêng kỵ, ánh mắt nóng như lửa đốt.
Hắn ta cảm thấy nếu như tìm được một thân thể thích hợp cho Ánh Trích Tiên, nàng sẽ trở thành một người tuyệt đẹp.