Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Không vội." Sở Phong đáp lại hắn ta, hiện tại làm sao có thể rời khỏi, hắn rất thiếu thời gian, còn chuẩn bị đi trộm thánh dược, hấp thu máu thần thú.
Tên kỵ sĩ cấp độ Kim Thân chuẩn này mắng: "Ngươi có ý gì? Tiểu hầu gia rời đi, tạo điều kiện cho ngươi, ngươi lại lười biếng như thế này, còn không mau mau đi vào chiêu hàng!"
Sở Phong không nói gì, hắn đã nhìn ra, ánh mắt của tên kỵ sĩ này lúc nhìn Ánh Trích Tiên không bình thường, do đó liên lụy đến trên người hắn, ánh mắt vội vàng ép hắn đi.
"Hồng nhan họa thủy." Hắn âm thầm nói với Ánh Trích Tiên.
"Đơn giản, đánh chết hắn ta là được." Ngược lại, Ánh Trích Tiên lại rất quả quyết, bởi vì sau khi hái xong thánh dược ở đây, bọn họ sẽ rời đi, hiện tại không sợ vạch mặt.
"Còn không mau đi, không nghe thấy mệnh lệnh của ta sao?!" Tên kỵ sĩ cấp độ Kim Thân chuẩn này giận tái mặt.
Sở Phong trả lời: "Trong lòng ta biết rõ khi nào nên đi, mặt khác, tiểu hầu gia bảo ngươi lưu lại phối hợp với bọn ta, không phải để cho ngươi đứng đây diễu võ dương oai, ra lệnh bừa bãi."
Hắn không lập tức động tay, sợ kinh động tới kỵ binh vừa mới rời đi, tối thiểu cũng phải chờ huyết khí ngập trời của bọn họ hoàn toàn biến mất ở cuối chân trời.
"Ngươi đúng là quá coi trọng bản thân rồi, mặc dù đã đầu nhập vào bọn ta nhưng ngươi cũng chỉ là quỷ hầu mà thôi." Tên kỵ sĩ cấp độ Kim Thân chuẩn này quở mắng.
Hai gã kỵ sĩ khác cũng cười, lộ ra vẻ khinh thường.
Một người trong đó cũng mở miệng, nói: "Ta không thể không nhắc nhở ngươi một lần, âm linh như ngươi trước sau đều không thể ngồi ngang hàng với bọn ta, nói chuyện phải chú ý giọng điệu một chút, ngươi chỉ là quỷ nô của tiểu hầu gia mà thôi."
"Có thể ra tay rồi!" Ánh Trích Tiên âm thầm truyền âm cho Sở Phong, ý bảo nàng đã chuẩn bị xong.
Bên kia, ở chỗ sâu trong đáy mắt của Âu Dương Phong cũng lộ ra vẻ hung ác, đã sớm không nhịn được mà muốn động tay, âm thầm báo cho Sở Phong, nó cũng chuẩn bị xong rồi.
Ngay cả Ánh Hiểu Hiểu cũng tức giận, cực kỳ không hài lòng.
"Giết!"
Ánh mắt Sở Phong rét lạnh, đột nhiên tập kích, trực tiếp rung Hồn Chuông lên, dày đặc, sau khi thân chuông màu đen bay ra ngoài, đụng nát đầu của kỵ sĩ cấp độ Kim Thân chuẩn kia.
"Ngươi..." Kỵ sỹ cấp độ Kim Thân chuẩn tức giận, thần thể của hắn ta vọt ra, nhìn nhìn chính mình thân thể tả tơi của mình, hắn ta vô cùng kinh sợ.
Thân thể hắn ta vậy mà lại bị hủy diệt rồi, nếu như không phải hắn ta phản ứng nhanh chóng, linh hồn cũng sẽ bị giết chết.
Phốc!
Phốc!
Âu Dương Phong và Ánh Trích Tiên cũng chia nhau ra tay, thế nhưng lúc đầu không được thuận lợi, sau khi Hồn Quang của bọn họ đánh vào thân thể của hai gã kỵ sĩ, phát ra tiếng xoạt xoạt, bị huyết khí và dương khí nóng rực kia gây thương tích!
"Các ngươi dám!" Hai người kia tức giận.
"Hỏng bét, có thân thể bảo vệ, tinh lực của bọn họ trời sinh khắc chế chúng ta!" Âu Dương Phong hô lên.
"Oanh!"
Trong nháy mắt, Sở Phong cũng vận dụng Hồn Quang, đánh vào đầu của một người trong đó, kết quả cũng gặp phải hậu quả tương tự, xoạt một tiếng, hồn lực của hắn bị tổn thương khu vực máu thịt.
Hắn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, thảo nào thần quang ngũ sắc của Ánh Trích Tiên lại mất đi hiệu lực, ngay cả Hồn Quang mạnh như của hắn cũng bị thua thiệt, bị huyết khí đốt tổn thương.
Sở Phong lập tức hiểu ra điểm mấu chốt, quát lên: "Các ngươi lùi hết ra sau!"
Hắn thúc giục Hồn Chuông, chiến đấu kịch liệt với hai người kia, trên thực tế, hai người kia đã sớm nổi trận lôi đình, liều chết xông tới, nếu không có có thân thể bảo vệ, vừa rồi bọn họ đã bị giết chết.
Đồng thời, bọn họ cũng rất giật mình, thường ngày trong quân đội bọn họ vẫn luôn dùng phương pháp đặc biệt rèn luyện khu vực máu thịt, đặc biệt khắc chế các loại âm linh, hiện tại lại gặp nguy hiểm.
Đinh...
Cuối cùng, Hồn Chuông ầm vang, hai kỵ sĩ này như bị sét đánh, bị chấn thương linh hồn.
Mấu chốt là, thân chuông màu đen của Sở Phong không đơn thuần là hồn khí, cũng có thực thể, là loại trần gian biến thành, có thể làm hại cả thân thể và linh hồn của bọn họ.
Phốc phốc!
Hai người này bị giết chết!
Đồng thời, linh hồn cấp độ Kim Thân chuẩn lúc trước thấy thế, xoay người bỏ chạy, hắn ta cảm thấy việc lớn không ổn, kết quả Hồn Chuông rung động, tạo ra một tiếng chuông kinh khủng, giết chết hắn ta.
Tuy rằng thuận lợi giết ba gã kỵ sĩ nhưng sắc mặt của Sở Phong, Ánh Trích Tiên, Âu Dương Phong đều nghiêm túc, không ngờ gặp người trong quân đội lại khó giải quyết như thế.
"Bọn họ đến từ trong quân đội, trên người có huyết sát, còn có dương khí nồng nặc nhất, đặc biệt khắc chế linh thể mang theo âm khí như chúng ta!"
"Lần sau không thể dùng Hồn Quang công kích, gặp lại người trong quân đội thì trực tiếp dùng hồn khí tấn công, tương đối ổn."
Sau khi phân tích nguyên nhân, bọn họ càng thêm kiên định, muốn nhanh chóng tẩy sạch âm khí trên người, như vậy thì sẽ không bị khắc chế như thế nữa rồi.
Sở Phong liền lấy đồ ra, đào một ít quặng từ các loại ở khu vực phụ cận, bắt đầu bố trí, không ngừng đến gần một ngọn núi Huyết Sắc, mở con đường an toàn.
Bọn họ chuẩn bị leo núi, đi thu hoạch máu thần thú, ngắt lấy thánh dược!
Xoàn xoạt!
Khi đến gần ngọn núi huyết sắc, có ánh điện màu đỏ tươi xẹt qua, giống như là ánh máu, hoặc giống như con ngươi của tử thần, khiến người ta sợ hãi, đáy lòng phát lạnh.
Đừng nói là con cóc, Ánh Hiểu Hiểu, Ánh Trích Tiên, ngay cả bản thân Sở Phong cũng thấy không chắc chắn trong lòng, có chút chần chờ trên đường đi, vùng đất này thực sự quá nguy hiểm.
Có thể nói, ở chỗ này, bọn họ chỉ đi nhầm một bước sẽ vạn kiếp bất phục, nếu như bị tia chớp màu máu kia đánh trúng tất nhiên sẽ hình thần câu diệt (1), ở thế giới tràn trề dương khí này, trời sinh bọn họ sẽ gặp đủ loại khắc chế.
(1)HÌnh thần câu diệt: ý nói một người bị hủy diệt hoàn toàn cả hình thái, thân thể và tinh thần, linh hồn.
Trên cánh đồng hoang rất an bình, chỉ có vùng đất này thỉnh thoảng xuất hiện ánh điện, sấm sét màu đỏ đánh xuống, phá tan khung cảnh yên tĩnh.
Sở Phong dừng lại, suy nghĩ một lúc rất lâu vẫn không dám tùy tiện bước về phía trước.
Hắn đã nhìn ra, đây là một vùng tràng vực chết người, vận dụng nham thạch, hoàn toàn không dùng tới các loại vũ khí để thăm dò, không có phù văn tràng vực xuất hiện.
Nhưng mà khi dùng Hồn Quang để dò xét, một khi dừng ở vị trí sai sẽ gặp phải ánh điện màu máu, sẽ bị oanh sát hoàn toàn.
“Đây là ép người ta dùng mạng để lấp con đường lên ngọn núi huyết sắc này đây mà.” Sở Phong cảm thán.
Bọn họ không có thân thể bảo vệ, bẩm sinh yếu ớt, nếu bị một tia chớp ở mảnh đất này đánh trúng, bảo đảm sẽ tử vong trong nháy mắt.
Sở Phong tìm ba thi thể tả tơi đến, đặt chúng song song trên mặt đất, sớm đã cướp đi vòng tay không gian trên người bọn họ, bây giờ hắn chuẩn bị để Hồn Quang của mình xâm nhập vào một thi thể.