Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1627 - Chương 1626: Ngắt Lấy Thánh Dược (1)

Thánh Khư Chương 1626: Ngắt lấy thánh dược (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Giờ chúng ta đang mượn xác hoàn hồn sao?” Âu Dương Phong lẩm bẩm, nó đã đang thao túng một thi thể, chuẩn bị xâm nhập vào.

Đây là hạ sách, có chút bất đắc dĩ.

Tuy rằng Ánh Trích Tiên phiêu dật xuất trần, linh động như tiên nhưng cũng không ngại, dẫn theo tiểu loli tóc trắng đi nghiên cứu một thi thể.

“Xoạt!”

Thế nhưng, trong một tích tắc, cóc liền kêu thảm thiết, nó không an phận nhất, trực tiếp cho Hồn Quang của mình xâm nhập vào trong một thi thể rất lỗ mãng, kết quả bị cháy bốc khói xanh, vừa chạy vừa nhảy trốn ra ngoài, cả người toàn là lửa cháy.

Việc này dọa Ánh Hiểu Hiểu giật mình, quả quyết lùi ra phía sau, đánh chết cũng không chịu động vào thi thể ở gần.

“Đã thành thi thể rồi mà còn khắc chế chúng ta, lũ khốn kiếp, quá đáng sỉ nhục.” Sau dập tắt ngọn lửa, sắc mặt khắc chế rất khó côi.

Dù cho đã trở thành thi thể, huyết dịch trong cơ thể của ba gã kỵ sĩ vẫn rất đáng sợ, huyết khí dương cương, đối với hồn thể như bọn họ mà nó, chúng vẫn như độc dược trí mạng.

Từ đó cũng có thể nhận thấy, mảnh trời đất tràn đầy dương khí này khủng phố dường nào đối với bọn họ.

“Thật ra, chủ yếu là những kỵ sĩ này đã luyện bí pháp đặc biệt, huyết khí như lò lửa, trời sinh khắc chế âm linh.” Sở Phong đánh giá, những sinh vật khác cũng không đến nổi.

Kế hoạch mượn xác hoàn hồn thất bại, Sở Phong ổn định tâm trạng, chăm chú suy nghĩ quy tắc của tràng vực này, chủ yếu là trước đây vị sứ giả kia đã dùng không ít thủ thuật che mắt, còn sử dụng rất nhiều cách thức đặc thù, làm nhiễu người ngoài nhòm ngó, làm cho hiện tại Sở Phong cảm thấy chưa đủ tin cậy.

Cuối cùng, sau khi Sở Phong đã tỉ mỉ nghiên cứu, hắn cho rằng trên đường lên núi có tổng cộng năm địa điểm hắn không thể xác nhận có đủ an toàn hay không, mấy địa điểm này cần tự đi tới một lần mới có thể nhận định được.

“Sở Phong, Sở hãm hại, ngươi không thể hãm hại bọn ta như vậy, bọn ta chỉ có một cái mạng nhỏ này, không thể đi tìm vận may, ngộ nhỡ thất bại thì kết cục sẽ là tan thành mây khói.” Âu Dương Phong phản đối đầu tiên.

Ánh Trích Tiên nói: “Trên cánh đồng hoang vu này không thiếu thú dữ chim hung, chúng ta có thể bắt được một ít.”

“Có lý!” Âu Dương Phong gật đầu.

Một lát sau, bọn họ vừa mới động tay đã bắt được sáu con Hàn Tích (một loài rắn), muốn chúng nó quy phục, ép loại sinh vật máu lạnh này leo núi.

Vậy nhưng, sau khi đến khu vực này, tuy rằng Hàn Tích nhìn chằm chằm vào thánh dược trên ngọn núi huyết sắc, ánh mắt lộ ra lửa nóng, nhưng khi thật nhưng khi thực sự bắt chúng nó tới gần, buộc chúng leo núi, tất cả đều phản kháng kịch liệt, cuối cùng đều phát điên, hoàn toàn không phối hợp.

“Đây là núi thuốc của Võ Thần, bất kể là ai dám mơ ước đến thì đều sẽ gặp thần phạt, hồn phi phách tán.” Một con Hàn Tích gào thét.

Cuối cùng, sáu con Hàn Tích liều mạng với nhóm Sở Phong, không ngoài suy đoán, chúng đều bị giết chết.

“Chúng ta có thể lợi dụng thân thể của Hàn Tích để mượn xác hoàn hồn.” Âu Dương Phong kiến nghị, nó thử nghiệm một lần, thương tổn khi Hồn Quang xâm nhập không lớn lắm.

Chủ yếu là bởi vì bản thân loài sinh vật Hàn Tích này đã mang theo âm khí, lạnh lẽo thấu xương.

Sở Phong cũng thử, hắn dự đoán có thể ở lại trong cơ thể của Hàn Tích nửa canh giờ, nếu quá lâu thì có lẽ sẽ tạo ra tổn thương cho linh hồn.

“Cho dù đã có thân thể thích hợp nhưng chúng ta tự leo núi cũng vẫn quá nguy hiểm.” Ánh Trích Tiên nhắc ra ý kiến khác, đề nghị thử nghiệm.

“Trên cánh đồng hoang ở đằng xa có rất nhiều Tử Kim Thử (một loài chuột), chúng ta có thể thử dẫn chúng tới đây, nếu như tạo ra thủy triều chuột quy mô lớn, xông tới con đường lên núi kia...”

Sau khi Sở Phong nghe vậy, lập tức gật đầu, nếu có một lượng lớn sinh vật xông lên theo con đường hắn đã suy nghĩ, tất nhiên hắn có thể tu chỉnh một cách chuẩn xác và hiệu nghiệm ra con đường tốt nhất.

Thậm chí, sau khi thủy triều chuột bùng nổ, nói không chừng có vài con chuột may mắn có thể lên thẳng núi, không chịu nổi số lượng nhiều, luôn có cá biệt có thể may mắn đi trên con đường chính xác.

Đáng tiếc, ước vọng thì luôn tốt đẹp, khi áp dụng cũng không chắc như ý người.

Không chỉ có Hàn Tích, ngay cả Tử Kim Thử khi tới nơi này cũng bồn chồn lo sợ, không chịu tiến lên, có một loại sợ hãi tràn ra từ trong xương, thà rằng nổi điên, quay lại liều mạng với nhóm Sở Phong cũng không chịu lên núi.

Đến cuối cùng, Sở Phong bọn họ bắt được một con Tử Kim Thử đứng đầu, dùng Hồn Quang mạnh mẽ khống chế nó, thông qua nó chỉ huy, truyền lệnh chừng hơn một trăm con Tử Kim Thử xông vào ngọn núi huyết sắc.

Kết quả, chín phần mười số Tử Kim Thử tạo phản, không nghe theo , quay đầu lại chạy trốn.

Mười mấy con Tử Kim Thử thì nghe theo mệnh lệnh, leo lên núi nhưng chẳng mấy chốc đã nổi điên, xông bậy tới, hoàn toàn không mang đến hiệu quả dò đường cần có, mười mấy con Tử Kim Thử chết hết.

Âu Dương Phong than thở: “Ta biết nguyên nhân rồi, ngọn núi huyết sắc này thấm máu thần thú, nhất là hôm nay vừa mới được tưới, khí tức thần thú vô hình làm tất cả thú dữ chim hung kinh sợ, bọn chúng không dám đến gần, đối mặt với vị vương tối thượng, bọn chúng đều có một nỗi sợ sệt tràn ra từ đáy lòng.”

Nó là thần thú cõi âm, cũng biết sơ lược về chuyện này.

Sở Phong không tin tà ma, lại mạo hiểm, chật vật khống chế một con thủ lĩnh Tử Kim Thử nữa, kết quả là hiệu quả hiệu quả không khác ban nãy lắm, không có ích gì.

Hơn nữa, hắn cố ý xâm nhập vào con thủ lĩnh Tử Kim Thử thứ hai, suýt nữa bị huyết khí dương cương của nó phản phệ.

Giờ phút này, bất kể là Sở Phong, Ánh Trích Tiên hay là Âu Dương Phong đều trầm lặng như nhau, nhân vật ngút trời như bọn họ lại thậm tệ như thế này khi ở đây.

Mặc dù con Tử Kim Thử này lớn như tê giác, có cảnh giới Xan Hà đại viên mãn nhưng cũng không thể gây nguy hiểm cho bọn họ đến thế mới đúng.

Vốn dĩ bọn họ tư chất ngút trời nhưng sau khi tới thế giới này còn kém hơn một con chuột biến dị!

“Ta muốn hoàn dương, ta muốn rửa sạch tất cả âm khí, trở thành thần thú thuần huyết dương gian chân chính!”

Vào giờ phút này, ngay cả Âu Dương Phong cũng hò hét, bị kích thích đến không chịu được như vậy.

Bởi vì ban nãy nó cũng đã thử chiếm đoạt quyền khống chế thân thể của thủ lĩnh Tử Kim Thử, kết quả Âu Dương Phong bị tinh lực của Tử Kim Thử thiêu đốt đến gào khóc.

Làm sao chịu nổi? Nó chính là thần thú.

Dùng hết đủ loại biện pháp, cuối cùng bọn họ phát hiện ra, muốn lên núi thì rốt cuộc vẫn phải là tự mình lên đường mới được.

“Ánh tiên tử, ta cảm thấy cần ngươi phải ra trận mới được, chẳng phải trên người ngươi còn có Thế Tử Phù hay sao?” Sở Phong mở miệng.

Ngoài dự liệu, Ánh Trích Tiên khá sảng khoái, không từ chối, bằng lòng phối hợp, thế nhưng nàng cũng tỏ rõ quan điểm, cơ hội như thế nên sử dụng ở giây phút cuối cùng, khi thực sự ngắt thánh dược thì mới sử dụng Thế Tử Phù.

Nàng nhận định rất rõ ràng, ở gần thánh dược chắc chắn có kỳ quái, có nguy hiểm lớn nhất.

Bình Luận (0)
Comment