Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Âu Dương Phong bị người ta đánh lén chặt đứt cánh tay, dĩ nhiên cũng là vì thế.
“Giết!”
Sở Phong chấn ra sóng chuông, lướt đến phía trước, đồng thời bản thân cũng mạnh mẽ truy sát.
Soạt!
Lúc này, Ánh Trích Tiên ra tay, không lâu trước biến cố xảy ra, trước tiên nàng phải bảo vệ muội muội, lúc này lôi kéo muội muội nàng cùng truy kích, cũng thôi động ngũ sắc thần quang nàng có.
Trong chớp mắt, Thiên Mệnh Tiên Thể bị quét rơi xuống, cơ thể thất tha thất thiểu.
Đương nhiên, bản thân Ánh Trích Tiên cũng chao đảo một trận, khóe miệng chảy ra “hồn huyết”, nàng nguyên khí đại thương sử dụng ngũ sắc thần quang quá tốn sức.
Soạt!
Nhưng mà, nàng không ngừng lại, thôi động ngũ sắc thần quang lần nữa, quét tới Thiên Mệnh Tiên Thể rơi xuống đất, muốn cướp xích tay không gian.
Loại kỹ năng thần thông này một khi tu thanh, xưng là không gì không thể, nhưng người tranh bá luyện thành mười tuyệt thuật, hết chín thuật đỉnh cao, đây là một loại đại thần thông.
Thiên Mệnh Tiên Thể hoảng hốt, nếu như bị quét trúng lần nữa, quá nữa hắn ta sẽ bị vây ở đây, thấy Sở Phong sát khí bừng bừng điều khiển hồn chuông đang điên cuồng đánh đến, hắn ta ngày càng sợ sệt.
Soạt!
Khoảnh khắc đó, hắn ta vô cùng quả quyết, ném mạnh xích tay không gian ra.
Quả nhiên, Ánh Trích Tiên đã thay đổi phương hướng của ngũ sắc thần quang trong thời gian ngắn, không quét đến đối thủ nữa.
Thiên Mệnh Tiên Thể thả lỏng một hơi, hắn ta cược đúng rồi.
Sau đó, hắn ta nhảy lên, bỏ chạy cực nhanh. Một khắc ban nãy, hắn ta sợ thật rồi, nếu như bị ngũ sắc thần quang cố định, sau đó Sở Phong đánh hồn chuông đến, hắn ta chết chắc không nghi ngờ gì nữa.
Vũ Hóa Thần Thể và người tóc tím nhìn nhau, tiếc nuối vô cùng, thậm chí đau khổ, thiếu chút nữa, bọn họ đã nửa đường hái đào rồi, cướp đi tạo hóa lớn.
Đáng tiếc, Sở Phong quá nguy hiểm, ngũ sắc thần quang của Ánh Trích Tiên cũng rất dọa người, khiến xích tay không gian đến tay bọn họ rồi còn bay đi mất, bọn họ không dám ở lại nữa, bắt đầu chạy trốn.
Soạt!
Ngũ sắc thần quang lóe lên, Ánh Trích Tiên thành công lấy được xích tay không gian.
Thủ đoạn này, Sở Phong thấy cũng thích, hắn cảm thấy, sau khi an tĩnh lại, hắn phải nghiên cứu mười tuyệt thuật, ngũ sắc thần quang một chút, nếu có thể tu thành cái thứ trong truyền thuyết này, với lực tinh thần dồi dào của hắn mà nói, sức lực chiến đấu sẽ tăng vọt.
Đinh!
Sở Phong chấn động hồn chuông, tiến hành đại truy sát, hận không thể lập tức bắn rơi ba người trước mặt.
“Mẹ nó, đứng lại cho ông đây, dám đánh lén ta, nửa đường cướp đào, Âu Dương đại gia của ngươi nổi giận rồi!” Âu Dương Phong phẫn nộ nhất là bị người ta chém đứt cánh tay, thật sự khiến gã cảm thấy mất mặt, phẫn nộ vô cùng.
“Không đúng, mau, rời khỏi đây!”
Đột nhiên, Sở Phong kinh ngạc, cảm thấy không ổn, hắn bỗng chốc dừng lại.
Sau đó, hắn nhìn thấy ánh sáng máu trên đường chân trời xông lên trời, thật mạnh mẽ, đó là dương khí ngập trời và máu dung hòa lại mà thành, vô cùng kinh khủng.
“Mẹ nó!” Âu Dương Phong nguyền rủa, nếu như thứ máu này đến gần, không cần đến người động thủ nữa, bọn họ sẽ nứt ra, rồi trực tiếp nổ tung.
Ánh Trích Tiên kéo muội muội nàng, xoay người đi, vô cùng quyết đoán.
Sở Phong, Âu Dương Phong dĩ nhiên cũng không thể ở lại, bọn họ phi độn.
Thiên Mệnh Tiên Thể, Vũ Hóa Thần Thể, người tóc tím cũng thấy máu trên đường chân trời, đều sởn gai ốc, chạy theo phương hướng khác.
Ầm ầm ầm!
Giống như trời long đất lở vậy, phương xa có chừng năm ngàn kỵ sĩ xuất hiện, ngồi trên man thú gầm gừ, xông tới đây.
Phổ Lâm tiểu hầu gia lại xuất hiện, vậy mà gã lại quay đầu đánh về.
“Sao gã lại quay lại!” Trong lòng Âu Dương Phong không đáy, dù sao bọn họ vẫn chưa tẩy đi âm khí, thuộc âm linh, máu của , nếu thật sự bị đuổi tới, sẽ chết rất thảm.
“Làm gì có thời gian so đo nhiều như vậy, mau đi!” Sở Phong quát lớn.
Nhưng mà, hắn suy đoán, có lẽ không lâu trước giữa ba tên kỵ sĩ bọn họ tiêu diệt và Phổ Lâm có liên quan đặc biệt gì đó, ví dụ như hồn đăng dập tắt, bị cảm giác được.
Dĩ nhiên, cũng có thể là có người tới cùng vũ trụ với hắn đầu nhập Phổ Lâm không lâu trước, vạch trần thân phận của hắn và Âu Dương Phong.
“Tay sai âm linh của ta, các ngươi chạy đi đâu!” Phổ Lâm ở phía sau quát lên, tiếng kèm theo sấm sét, máu của hơn ngàn người dung hòa lại, đánh lên phía trước.
“Phổ Lâm, ngươi gào loạn gì thế, cút đi!” Âu Dương Phong kêu gào.
Dĩ nhiên, gã chạy rất nhanh, căn bản không dám dừng lại.
“Âm linh nhỏ nhoi, quỷ sai mà thôi, cũng dám phản bội ta?” Phổ Lâm quát lên.
Sau đó, gã kinh ngạc, bởi vì nhìn thấy một ngọn núi màu máu lờ mờ, năm gốc thánh dược bên trên đã không còn.
“Các ngươi dám!” Gã giận tím mặt, ra lệnh tất cả mọi người điên cuồng truy sát.
Đồng thời, gã cũng lòng nóng như lửa, đây là một lần cơ hội, giết hai người Sở Phong, Âu Dương Phong bị coi là quỷ nô trong mắt gã, nửa đường bị người ta đoạt trước, cướp được thánh dược, chắc sẽ vô cùng tuyệt vời.
Vẻ mặt Phổ Lâm giận dữ, bộ dạng như muốn giết Sở Phong và Âu Dương Phong, nhưng trong lòng lại hưng phấn đến nỗi run rẩy, hai tên quỷ nô này dám leo lên đỉnh núi màu máu, hái thánh dược, đây là cơ hội tốt trời cho đối với gã, những dược thảo đó đã định là của gã!
Cho dù bị bên trên trách phạt, cho rằng khi gã tuần tra vườn thuốc không đủ tận tâm, cũng không sao, nếu âm thầm giữ lại thánh dược, máu thần thú, mọi thứ đều đáng giá.
“Một tên cũng không để thoát, đuổi theo những âm linh kia cho ta, tay sai ta thu phục mà thôi, cũng dám phản bội bỏ chạy!” Phổ Lâm hạ lệnh, thúc dục tọa kỵ đuổi giết.
Gã mặc giáp khóa, quanh thân sáng loáng, tay cầm một cây thiên giáo, cưỡi trên một con thú bích nhãn kim tinh, móng thú sắc bén, mỗi lần đáp xuống đất đều xuất hiện dấu vết đáng sợ, nham thạch cũng vỡ nát.
“Giết!” Phổ Lâm dẫn đầu xông lên.
Sau lưng gã, năm ngàn kỵ binh gào thét, người hô thú gầm, giáp lân đông nghịt, khí thế xuyên mây, dương khí ngập trời cuồn cuộn, làm rung động vùng cao nguyên hoang vắng này.
Sở Phong, Ánh Trích Tiên, Âu Dương Phong, tiểu loli tóc trắng chống đỡ uy áp đáng sợ nhất, cho dù huyết màu màu đỏ thẫm đó cách rất xa, cũng khiến bọn họ khó chịu, tức ngực, linh hồn run rẩy, trời sinh bị kiềm chế.
Gào!
Phía sau, người hô thú gầm, huyết khí của năm ngàn kỵ binh nối liền nhau, giống như một làn sóng màu đỏ thẫm vậy, đánh tới phía trước.
Ầm một tiếng, dường như trời long đất lở, hoang nguyên đang run, mặt đất đang nứt, đá lớn nổ tung.
“Đáng chết!”
Âu Dương Phong mắng thầm, ban nãy huyết khí giống như đại dương mênh mông xao động tới suýt nữa đánh vào người hắn ta, cho dù là thế, người hắn ta vẫn bốc ra khói, ảnh hưởng nhẹ, bị đốt một phần.
May mắn duy nhất là bọn họ đều có tốc độ cực nhanh, Sở Phong thì không cần nói, nắm giữ thần kỹ thượng cổ thiên nhai chỉ xích và rút đất thành tấc.
Còn Âu Dương Phong tiến hóa thành dáng vẻ bây giờ, như một con thiên nga đen, khi vỗ hai cánh, nhanh như điện chớp, nếu như Sở Phong không liều mạng phát lực chưa chắc có thể đuổi kịp gã.