Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh Trích Tiên cũng làm người khác kinh ngạc, gia đình nàng có truyền thống học hành từ xưa, bí thuật nhiều đời tích lũy, dĩ nhiên có thần kỹ tuyệt thế, dắt muội muội nàng bay nhanh, giống như một đường cầu vồng.
“Tìm người chia sẻ tổn hại!” Sở Phong nói nhỏ.
Ánh Trích Tiên, Âu Dương Phong gật đầu, trong khoảnh khắc đuổi theo một phương hướng, hồn quang của bọn họ giống như đang đốt cháy, phóng xuất ra mây ánh sáng sặc sỡ, sáng lạn, nhanh chóng bỏ chạy.
Bọn họ đang đuổi theo ba người Vũ Hóa Thần Thể, Thiên Mệnh Tiên Thể, thanh niên tóc tím, để bọn họ cũng ở dưới uy áp huyết khí ngập trời của sau lưng.
“Đê tiện, vô sỉ!”
Vũ Hóa Thần Thể không nhịn được nguyền rủa, gã cảm giác tình huống vô cùng gay go, rõ ràng là đang hình thành thế truy bắt, ba người bọn họ cũng giống thế sắp bị đại quân kỵ binh đuổi giết.
Nhưng mà, ngay cả một phiến lá thánh dược bọn họ cũng chưa đụng tới, máu thần thú rốt cuộc có mùi vị gì còn chưa ngửi thấy, hơn nữa bỗng dưng chết đi một đồng bạn, bây giờ còn bị xem là đồng lõa của đám người Sở Phong, oan quá đi.
Mấy người Sở Phong một chút cũng không thông cảm, vô cùng căm ghét ba người này, dám nửa đường cướp đào, đợi dưới chân núi mai phục đánh bọn họ, thật sự đáng bực đáng hận, nên giết!
Phía sau, hung thú gầm gừ, năm ngàn tọa kỳ lao cuồn cuộn, khiến mặt đất rung động dữ dội, giống như trận động đất lớn.
Điều đáng sợ nhất là sát khí ùn ùn kéo đến và huyết khí mênh mông, điên cuồng khuấy động đến, tình hình ngày càng đáng sợ và nguy hiểm.
Vũ Hóa Thần Thể, Thiên Mệnh Tiên Thể, thanh niên tóc tím, vô cùng giận dữ, Sở Phong và Âu Dương Phong phía sau giống như tên bịp bợm dính tới bọn họ, hạ quyết tâm phải chia sẻ tổn hại.
Lúc này, ba người nói nhỏ, sau một phen thương lượng, quyết định chuyển hướng, bèn âm thầm truyền âm cho Phổ Lâm, nói rõ chuyện này không liên quan tới bọn họ.
Ba người không muốn bị truy sát, hy vọng ba người Sở Phong tiếp tục thu hút hỏa lực, vì thế âm thầm giải thích, sau đó bọn họ chạy sang một bên, muốn tiếp tục để bọn Sở Phong làm bia ngắm.
Phổ Lâm cũng là người khó đối phó, sau khi nghe thấy truyền âm thì cười ha ha, quát lên: “Ba người các ngươi lập tức ra tay, giúp ta ngăn cản bọn họ, ta sẽ tin ngay!”
Sau lưng gã, thiết kỵ dẫm nát hoang nguyên, khói cuồn cuộn.
Sở Phong nghe thế, tâm tư thay đổi rất nhanh, hét lên: “Tóc tím, mẹ nó ngươi không giữ lời, máu thần thú bị ba người các ngươi chia ra sáu phần, bây giờ còn muốn phủi sạch không liên quan tới mình, muốn thừa cơ bỏ chạy sao?”
Ba người kia nghe thế sắc mặt lập tức trắng bệch, trong lòng căm hận không ngớt.
Đây quả là bùn vàng rơi xuống đáy quần, chuyện không thành cũng thành rồi. Ba người tức giận, bất luận nói thế nào cũng vô dụng, ba người họ đã bị lừa thành đồng lõa, Phổ Lâm tiểu hầu gia đằng sau tuyệt đối không phải người lương thiện, nhất định sẽ thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
“Sở Phong ngươi thật vô sỉ, máu thần thú và thánh dược rõ ràng là ở trên người ngươi, muốn giá họa cho người khác sao?” Vũ Hóa Thần Thể rống giận.
Bất kể thế nào, gã phải tỏ rõ thái độ giải thích cho đại quân kỵ binh phía sau.
Âu Dương Phong mắng to: “Cái tên Vũ Hóa Thần Thể này, trả thánh dược cho ông đây, phần thuộc về ta đã bị ngươi cướp rồi, một người lấy hai phần, còn là người không?”
Tiểu loli tóc trắng cũng hét lên: “Đúng vậy, tóc tím, ngươi cướp thánh dược của ta, không phải người tốt!”
“Vũ Hóa Thần Thể, ta tin ba người các ngươi, giúp ta cản bọn họ lại!” Phổ Lâm hô lên ở phía sau, nụ cười của gã cay nghiệt, chỉ cần mấy người đằng trước đánh nhau, vậy thì không ai chạy nữa, cần gì để ý bọn họ có phải đồng lõa không, bắt lấy toàn bộ!
Sắc mặt của Vũ Hóa Thần Thể, Thiên Mệnh Tiên Thể, thanh niên tóc tím đen lại, sao dám dừng lại, bọn họ biết rõ một khi bị bắt nhất định không có kết cục tốt.
Âu Dương Phong hô lên: “Ba cái tên kia, các ngươi dám cản bọn ta sao, tự mình cướp đi hai gốc thánh dược, chia thành sáu phần máu thần thú, các ngươi rất giả dối!”
Ba người đằng trước sắc mặt tái mét, con thiên nga đen kia vừa hắt nước bẩn vừa chế nhạo, thật sự khiến người ta giận dữ, hận không thể bắt sống róc xương gã.
“Soạt!”
Ngay lúc này, một mũi tên lông vũ kinh khủng xẹt qua bầu trời, chứa hào quang khiếp người, cùng với lửa cháy bừng bừng, bắn tới giữa lưng Sở Phong.
Thần xạ thủ trong kỵ binh ra trận rồi!
Cơ thể Sở Phong hóa cứng, trong quá trình dịch chuyển nhanh chóng có ảo giác đã gặp tử thần, cả người lạnh buốt, hắn cảm giác được mức đáng sợ của một tiễn này, dương khi quá nồng.
Hắn nhanh chóng thay đổi phương hướng, nhưng mũi tên lông vũ này cũng đổi hướng theo, giống như mặt trời rực rỡ đang bắn phá tới, chứa khí tức dồi dào.
“Cẩn thận chút cho ta, đừng bắn nổ hắn, lỡ như thánh dược và máu thần thú cũng bị hủy theo, vậy thì tội lớn!” Phổ Lâm rống lên, còn lo lắng hơn Sở Phong, vậy mà lại lo hắn rơi chết.
Lời này trong tai Sở Phong, cảm giác rất sỉ nhục, thật là xem thường bọn họ quá rồi.
Nhưng mà, một tiễn này quả thật vô cùng kinh khủng!
Sở Phong ở ranh giới nguy hiểm tránh thoát được một tiễn này, nhưng mà, dương khí đáng sợ xẹt qua sát người giống như bàn là vàng thần vậy, đốt hồn quang của hắn, khiến cơ thể hắn phát ra tiếng xèo xèo, bốc ra khói, hơn nữa miệng hắn còn phun “hồn huyết” ra ngoài.
Trong vũ trụ này, tình huống hồn thể như hắn vô cùng gay go!
Một tiễn của cao thủ cấp Kim Thân mà thôi, đã suýt nữa tiêu diệt hắn!
Không cần nói bản thân Sở Phong, cho dù ba kẻ địch Vũ Hóa Thần Thể, Thiên Mệnh Tiên Thể, thanh niên tóc tím cũng phát run trong lòng, đối mặt với truy kích của đội quân, bọn họ quá yếu thế rồi.
“Không sao chứ?” Âu Dương Phong nói nhỏ, sắc mặt hắn ta cũng khó coi cực kỳ, cứ tiếp tục thế này, bọn họ đoán chừng sẽ bị giết chết!
Phổ Lâm lộ ra ý cười, nói: “Rất tốt, chỉ cần không bắn nổ là được, mười đại thần tiễn thủ cùng nhau lên cho ta, dùng dương khí đốt cháy mấy quỷ nô này cho ta!”
Trong chớp mắt, trong đại quân kỵ binh, mười tên thần xạ thủ bay lên, từng người giương cung nhắm vào mấy người bỏ chạy ở phía trước.
Trên bầu trời giống như mười con thần chim quạ vàng hung mãnh sống lại thời thượng cổ, tỏa ra khí tức kinh khủng, tràn ngập năng lượng chí dương, khuếch tán ra.
Mười đại thần xạ thủ đều ở trình độ Kim Thân, đều cùng trình độ với người ban nãy bắn tiễn, nếu thật sự bắn trúng hồn thể thì, Âu Dương Phong bọn họ sẽ trực tiếp nổ tung, không thể trì hoãn thêm nữa!
“Sở Phong, Âu Dương Phong, hai tay sai âm linh của ta, các ngươi còn muốn chạy sao, bây giờ quỳ tới đây cho ta, ta tha cho các ngươi tội chết.” Phổ Lâm cười lạnh, sóng âm tinh thần rất mạnh, ầm vang trong không trung, gã đe dọa nói: “Nếu còn dám phản kháng, giết không cần nói!”
Gã đã biết tên thật của hai người Sở Phong, vừa vung tay, mười đại thần xạ thủ trong không trung toàn bộ sáng chói, cung lớn bị kéo thành độ cong như trăng tròn, mũi tên lông vũ lóe mắt.
Âu Dương Phong hô lên: “Tên kia, tưởng thần vương gia gia của ngươi bị dọa sao, đến đây, các ngươi dám phóng tiễn, ta dám nổ nát xích tay không gian, để máu thần thú và thánh dược bên trong đều hủy hết.”
“Bổn hầu không bị uy hiếp, phóng tiễn cho ta!” Phổ Lâm quát lên.
Thật ra, trong lòng gã vô cùng căng thẳng, sợ Âu Dương Phong phát điên thật, hủy xích tay không gian kia, từ đó dẫn đến nổ tung.
Nhưng mà, gã thật sự không muốn bị uy hiếp, lo lắng mấy người này vì vậy mà không sợ hãi, thoát khỏi vòng tay gã.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt...
Trong không trung, từng vệt sáng như cầu vồng động trời bay tới, đều tạo ra một vệt đuôi sáng dài, chiếu sáng mặt đất, giống như sao chổi bay ngang qua vậy.
Quá rực rỡ, mười mũi tên lông vũ đều chói mắt lạ thường, đốt cháy dương khí đáng sợ.
“Tỷ tỷ!” Ánh Hiểu Hiểu sợ hãi nói, bởi vì, cô nhóc nhìn thấy khi Ánh Trích Tiên dắt cô nhóc tránh né một thần tiễn, mũi tên lông vũ đó cũng thay đổi hướng, không ngừng đuổi theo các nàng.
Ầm!
Cuối cùng, Ánh Trích Tiên sử dụng ngũ sắc thần quang, cưỡng ép thay đổi hướng của một tiễn đó, nhưng ngũ sắc thần quang cũng soạt một tiếng, vọt lên mây ánh sáng, bị đốt cháy một phần, linh hồn bị tổn hại, năng lượng tinh thần giảm mạnh.
“Ta không sao!” Ánh Trích Tiên trả lời.
Sau đó, ánh mắt nàng sắc lạnh, quay đầu nhìn đại quân phía sau, quát nói với Sở Phong và Âu Dương Phong: “Lấy xích tay không gian làm lá chắn, để bọn họ bắn chết, chúng ta và thánh dược, máu thần thú cùng vỡ nát là được!”
Nàng đã lấy xích tay không gian ra, che ở phía trước.
Bên kia, Âu Dương Phong kêu to quạc quạc, bị đuổi lên trời không đường xuống đất không cửa, nghe thấy Ánh Trích Tiên nói, trực tiếp bất chấp, chắn xích tay không gian phía trước.
Nếu đối phương dám bắn, hắn ta chết không nghi ngờ gì, dĩ nhiên, thánh dược, máu thần thú cũng hóa thành tro bụi.
Phổ Lâm hoảng hốt, âm thầm truyền âm với thần xạ thủ, nói: “Tránh hắn ta ra, đừng bắn nổ xích tay không gian!”
Đối với người khác mà nói, độ khó quá lớn, dù sao mũi tên lông vũ đã bắn ra, nhưng mà, những thần xạ thủ này đều bám vào một chút hồn quang trên mũi tên lông vũ, có thể thay đổi phương hướng.
Soạt!
Một tiễn kia bắn lên cao, cọ sát bên thân Âu Dương Phong, đốt nửa người hắn ta, hắn ta đau đớn kêu lên, vội vàng dập tắt ngọn lửa dương khí.
“Tên kia, ngươi còn bắn sao?” Âu Dương Phong nói.
Lúc này, Sở Phong và Ánh Trích Tiên cũng làm như vậy, lấy xích tay không gian coi như lá chắn.
Bọn họ tạm thời thoát khỏi nguy cơ bị giết, nhưng Vũ Hóa Thần Thể, Thiên Mệnh Tiên Thể, thanh niên tóc tím lại vô cùng khó chịu, trên người bọn họ không có đồ vật không gian, muốn uy hiếp, khiến đối phương sợ ném chuột vỡ bình là không được.
Phụt!
Thanh niên tóc tím hét lên một tiếng thảm thiết, một bàn tay của gã trúng tiễn, trực tiếp nổ tung, liên lụy cả cánh tay đều thành tro bụi, đốt cháy sạch sẽ tại chỗ.
Tất cả mọi người đều nghiêm túc, tên thần xạ thủ trình độ Kim Thân này quả nhiên đáng sợ, mũi tên lông vũ bắn ra chạm sơ đến thân thể một chút là đã mang tính hủy diệt rồi!
“Thiên Mệnh Tiên Thể không phải ngươi có thể sử dụng Thiên Mệnh Tiên Quang một lần sao, dẫn bọn ta chạy trốn, nếu không chúng ta đều phải chết!” Vũ Hóa Thần Thể thấp giọng thương lượng.
“Sau khi sử dụng, ta sẽ yếu ớt không chịu nổi rất lâu, ai cũng có thể lấy mạng ta.” Thiên Mệnh Tiên Thể nói, nhưng, hắn ta bây giờ đã không còn lựa chọn.
Vũ Hóa Thần Thể, thanh niên tóc tím vội vàng thề, nói bọn họ sẽ bảo vệ hắn ta.
Vù!
Khi thần xạ thủ phóng tên lần nữa, Thiên Mệnh Tiên Thể bùng lên mây ánh sáng lớn, đưa theo hai người kia hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất cực nhanh ở đường chân trời.
Tốc độ đó quá nhanh, Á Thánh đến cũng chưa chắc đuổi kịp!
“Hỏng rồi, ba tên kia chạy rồi, không chia sẻ tổn hại được nữa.” Âu Dương Phong trách.
Sắc mặt Phổ Lâm xanh mét, con mồi trong mắt gã, muốn hiến tế cho tế phẩm của võ thần vậy mà lại chạy mất ba tên, khiến tâm trạng gã không dễ chịu, gã muốn đám Sở Phong khiếp sợ, quát lên: “Mặc kệ đi, bắn nổ một tên cho ta, con người ta tuyệt đối không bị uy hiếp, ta xem các ngươi có thể kiên cường tới cùng không!”
Trong chớp mắt, mười đại thần xạ thủ nhắm vào Sở Phong, Ánh Trích Tiên và Âu Dương Phong.
“Bắn con chim kia trước, hình như là con trai của đại nhân vật Quân Đà gì đó, nhưng trước mắt là cái rắm gì, giết cho ta!” Phổ Lâm phân phó.
“Cái tên Phổ Lâm nhà ngươi, ngươi mới là con trai của Quân Đà, không, ngươi là cháu trai của Quân Đà!” Đã đến thời khắc này rồi, Âu Dương Phong còn lòng dạ nổi giận, hơn nữa còn tức giận tên bại hoại.
“Qua đây!” Sở Phong gọi Âu Dương Phong, hắn đã sử dụng hồn chuông, dùng nó để bảo vệ thân mình.
Sau đó, hắn cũng tỏ ý với Ánh Trích Tiên, tỷ muội hai người cũng nhanh chóng vào dưới hồn chuông.
Trong thời gian ngắn, chuông lớn màu đen bao phủ mấy người, Sở Phong phát lực, giữa hồn quang lấp lánh, cái chuông lớn này phát ra tiếng chuông vang xa, xông lên trời, tốc độ cực nhanh.
Ánh Trích Tiên nhỏ giọng nói: “Chạy về hướng Vũ Hóa Thần Thể bọn họ đi, hôm qua bọn họ từng bị kỵ binh đuổi giết, nhưng thành công trốn thoát đại quân, có lẽ đã phát hiện địa thế có lợi để chạy trốn.”
Đồng thời, nàng hơi do dự, cuối cùng bất chấp, nói rõ cho Sở Phong, nàng muốn thi triển cấm pháp, giúp đỡ hắn một tay, nhưng nàng sẽ vì thế mà nguyên khí đại thương, tiếp theo dựa vào bọn họ bảo vệ.
“Tiên Tử, ngươi yên tâm, ngươi là đạo lữ của Sở Phong, chính là.... đệ muội của ta, bọn ta sẽ chăm sóc ngươi và tiểu loli này!” Âu Dương Phong há mồm thì xảy ra chuyện, suýt nữa nói thành là đạo lữ của Sở Phong, chính là đạo lữ của thần vương Âu Dương Phong hắn ta.
Thời điểm này, Ánh Trích Tiên lười phản bác.
Soạt!
Ngũ sắc thần quang chợt lóe, nàng đang thôi động bí pháp tranh đoạt với mười tuyệt thuật, một khi luyện thành, đây là thần thông cái thế.
Bây giờ nàng chỉ có thể coi là Tiểu Thành, đầy đủ tất cả điều kiện tu luyện.
Trong chốc lát, cả hồn chuông đều phát ra ngũ sắc thần quang, bọn họ giống như không ở trong ngũ hành, xa lánh hồng trần, tốc độ chạy trốn nhanh, biến mất ở cuối đường chân trời.
Âu Dương Phong kích động nói: “Quá tốt rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi đám kỵ binh này, lập tức đi ăn thánh dược, tắm máu thần thú, quay đầu tìm đám rùa rụt cổ kia tính sổ!”
"Ngươi phải nói quay lại tìm đám quân kia tính sổ." Trong Hồn Chung, Ánh Hiểu Hiểu chớp đôi mắt to lẩm bẩm nói.
Sắc mặt Âu Dương Phong lập tức trầm xuống, nước miếng hắn ta văng khắp nơi, nói: "Một đứa con nít như ngươi thì biết cái gì?!"
"Thiên nga đen, ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu đâu!" Ánh Hiểu Hiểu chớp chớp đôi mắt to.
"Ta cảnh cáo ngươi, cho dù ngươi là em vợ của Sở Phong, chọc giận bổn vương, cũng sẽ đánh không tha!" Âu Dương Phong phun nước miếng tung tóe.
Ánh Hiểu Hiểu tức giận, lập tức ngừng nói.
Không thể không nói, Ngũ Sắc Thần Quang cực kỳ ảo diệu, không những có thể phủi sạch mọi thứ, còn có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng, mới nháy mắt mà bọn họ đã di chuyển cách hai ngàn tám trăm dặm.
Đây là tốc độ kinh người khiến Âu Dương Phong líu lưỡi, cảm giác đồng hoang lùi dần về sau, tựa như trời sao đảo ngược.
Phốc!
Ánh Trích Tiên phun ra một ngụm hồn huyết, linh lực đột nhiên giảm mạnh, thoáng chốc đã suy yếu rất nhiều.