Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Tỷ tỷ!" Vẻ mặt Ánh Hiểu Hiểu lộ rõ lo lắng, ôm cánh tay nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lo lắng và đau lòng, không còn ngượng ngùng với vị "tỷ tỷ xấu xa" này nữa.
Nơi xa, Phổ Lâm rú lên, trong cơn giận dữ, trước sau hai nhóm "tế phẩm" đều trốn thoát dưới mí mắt gã, khiến cho gã không thể chịu nổi.
Gã rống lên: "Đuổi theo cho ta, sử dụng cả Thần Hành Phù, bất kể giá nào!"
Vũ Hóa Thần Thể, Thiên Mệnh Tiên Thể, thanh niên tóc tím trốn thoát thì gã coi như còn có thể nhịn, nhưng đám người Sở Phong và Âu Dương Phong trên người có thánh dược và máu thần thú, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ trốn thoát.
"Tiểu hầu gia, loại thần phù này rất quý giá, chúng ta không có nhiều!" Bên cạnh, thân tín của gã nói nhỏ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, để ta giết địch!"
Sắc mặt Phổ Lâm âm u, cầm Thiên Qua trong tay, nếu để kẻ ăn trộm thánh dược chạy thoát, gã nhất định sẽ nổi điên.
Ở trong đáy lòng gã, đã sớm tính toán làm sao để giữ lại thánh dược, tận dụng thật tốt, hắn có thể niết bàn, có thể trùng sinh trở lại.
Xích xích xích!
Ánh sáng hoàn thành nở rộ, cuối cùng có 50 người lên đường, được ban cho Thần Hành Phù, tiến hỏa giả yếu nhất cũng chuẩn cấp kim thân.
"Xuất phát!" Phổ Lâm dẫn đội, năm mươi người đi trước, đại quân đi theo phía sau.
Quả nhiên, tốc độ bọn họ tăng lên, súc địa thành thốn, năm mươi người băng qua một mảnh đất lớn, lập tức di chuyển ra cách mấy trăm dặm.
Những người này cảm thấy có lẽ đã đúng phương hướng, bắt đầu chia ra tìm kiếm, đuổi về phía trước, cuối cùng bọn họ phải tản ra.
Sức mạnh của Thần Hành Phù rất kinh người, tuy không bằng Ngũ Sắc Thần Quang của Ánh Trích Tiên nhưng hơn ở độ dài thời gian, chạy vội hai ngàn dặm trên Thần Hành Phù cũng chỉ xuất hiện một vết rách mà thôi.
Cuối cùng, bọn họ thật sự đuổi kịp, phát hiện bóng dáng đám người Sở Phong.
Chủ yếu là vì, Ánh Trích Tiên dùng Ngũ Sắc Thần Quang thôi động Hồn Chung chạy trốn nên tốc độ quá nhanh, trên đường đi rất khó để thay đổi phương hướng, một đường đi thẳng, nháy mắt đã bị bắt lại.
"Ta nhìn xem các ngươi định trốn chỗ nào!" Phổ Lâm hét lớn, đôi mắt lóe lên, vô cùng kinh ngạc.
Ngay lúc này, khuôn mặt đen sì của Âu Dương Phong gần như đã chảy nước, bọn họ đã trốn nhanh hết sức, vẫn bị đuổi theo, đối phương cũng quá nghịch thiên.
Xích!
Một mũi tên lông vũ bay đến, nổ một tiếng, giống như một vầng thái dương ngang trời lao tới, ánh sáng rực rỡ dị thường mang theo lửa cháy hừng hực, đây là do một vị thần xạ thủ bắn tới.
Một tiếng đinh, Hồn Chung bị đánh trúng, năng lượng chói mắt nổ tung thành những gợn sóng, rung động bốn phương tám hướng.
Bên dưới Hồn Chung, đám người bị một tiếng oang chấn động đến hộc máu, ngay cả Ánh Hiểu Hiểu cũng không ngoại lệ, linh hồn cô nhóc thậm chí suýt chút nữa tan rã.
Vẻ mặt Sở Phong nhăn nhó, nếu không phải có Hồn Chung ngăn cản, bọn họ đã bị thần xạ thủ kia bắn chết!
"Quỷ nô của ta, cho các ngươi một cơ hội, còn không mau quay lại đây quỳ xuống!" Phổ Lâm khiển trách.
"Đi!"
Ánh Trích Tiên hét nhẹ một tiếng, nàng liều mạng sử dụng nguyên khí quá mức, lại tiếp tục sử dụng loại tuyệt thế diệu thuật Ngũ Sắc Thần Quang này, thôi động Hồn Chung, một tiếng ông vang, Chung thể sáng lên, bao phủ bọn họ, lại lần nữa phá không gian chạy.
Vẫn là hai ngàn tám trăm dặm, bọn họ xuất hiện trên một cánh đồng hoang vu, trên mảnh đất thưa thớt trống trải, mọc lên một vài cái cây cao lớn.
Hơn nữa, bọn họ còn nhìn thấy Vũ Hóa thần Thể, Thiên Mệnh Tiên Thể và thanh niên tóc tím.
Ba người kia đang há mồm thở dốc, nhất là Thiên Mệnh Thiên Thể cả người co quắp, hồn quang ảm đạm.
Bộ dáng như bệnh nặng thế, khá thảm hại.
Ba người bọn họ bộ dáng kì lạ nhìn chằm chằm Sở Phong.
"Ba vị, đã lâu không gặp." Âu Dương Phong rất đê tiện, dưới tình huống như vậy còn vẫy tay về phía đối phương, nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Sau đó, Ngũ Sắc Thần Quang chợt lóe lên, bọn họ biến mất khỏi nơi này, chốc lát đã cách xa. Ánh Trích Tiên đang liểu mạng, nàng biết Thần Hành Phù của đối phương rất lợi hại, có thể truy kích rất xa, đoán chừng có thể trên mười vạn dặm!
"Tình huống gì vậy?" Thanh niên tóc tím đứng tại chỗ hoài nghi.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ kinh hoảng, rồi chửi ầm lên, bởi vì năm mươi cao thủ cấp kim thân kia đã đuổi đến chỗ ba người bọn họ.
"Đạo huynh, ngươi còn có thể thi triển Thiên Mệnh Tiên Quang không?" Thanh niên tóc tím lo lắng, xích một tiếng, một mũi tên lông vũ bay đến, ba người bọn họ tránh né cực nhanh, nhưng sau khi mũi tên lông vũ này nổ mạnh, vẫn khiến cho bọn họ cực kỳ thảm hại, hồn quang bốc cháy.
"Không xong rồi, ta sắp chết!" Thiên Mệnh Tiên Thể thở hổn hển.
"Bọn ta hỗ trợ ngươi!" Vũ Hóa Thần Thể, thanh niên tóc tím liều mạng thôi dục hồn quang, trợ giúp hắn ta thi triển loại thần thuật tối cao này.
Oanh!
Trước lúc tám mũi tên long vũ cùng nhau bay đến, cuối cùng bọn họ cũng biến mất khỏi nơi này, kết quả tại đó xảy ra một trận nổ mạnh, núi sông nơi này sụp đổ, mặt đất lún xuống, nham thạch nóng chảy cuộn trào, đủ để chứng minh lực sát thường của mũi tên lông vũ này.
Lúc này, Sở Phong nắm hai vai Ánh Trích Tiên đang liều mạng thúc giục hồn quang, liên tục truyền nguyên khí cho nàng.
Nếu không, Ánh Trích Tiên sợ khó mà chống đỡ, liên tiếp nhiều lần thi triển, hồn quang của nàng đã nhanh chóng cạn kiệt.
Lúc này, bọn họ đã chạy xa gần hai vạn dặm, trên đường đổi hướng mấy lần, cuối cùng tạm thời trốn thoát khỏi đám quân đuổi theo.
Phía trước là khu rừng già rậm rạp, cổ thụ che trời, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của dã thú khổng lồ, cực kỳ đáng sợ, thậm chí xa xa trên đỉnh núi còn tỏa ra hỗn độn khí.
Đây là nơi nào? Lại còn tràn ngập hỗn độn khí, cảm giác rất kinh hãi.
“Mặc kệ đi, trốn vào trong rừng trước, chúng ta nhanh chóng chữa thương, ăn thánh dược!” Âu Dương Phong kêu lên.
Tất cả đều là vì thánh dược và máu thần thú, đường sống trong hiểm tử, bọn họ phải nhanh chóng hưởng dụng đại dược, nếu không chẳng những cơ thể ngày càng suy yếu, thậm chí còn có thể trở thành giúp đỡ người khác, bị cướp mất tạo hóa này.
Sau khi trốn vào trong rừng rậm, Sở Phong nhanh chóng sắp xếp hiện trường, che dấu mấy người bọn họ, ngăn cản hơi thở của bản thân với thế giới bên ngoài.
“Từ khi hái được thánh dược chạy trối chết, cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đám tôn tử kia, chúng ta phải nhanh chóng rửa sạch âm khí trên người.” Âu Dương Phong nói.
Hồn quang Ánh Trích Tiên ảm đạm, hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của Ánh Hiểu Hiểu, Sở Phong cũng qua hỗ trợ, một lần nữa truyền qua hơn chục tia hồn quang cho nàng, giúp nàng ổn định thương thế.
Thân thể Ánh Trích Tiên run rẩy, bởi vì bọn họ đều ở trạng thái linh hồn, nếu tiếp xúc quá mức thân mật, điều này sẽ kích động ấn ký sinh mệnh.
Ánh Hiểu Hiểu sắp khóc, miệng gọi “tỷ tỷ”, cực kỳ lo lắng.
“Không sao, chúng ta có thánh dược, một khi ăn xuống, vết thương nặng cũng sẽ khỏi!” Âu Dương Phong nói.