Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đúng vậy, đừng lo lắng.” Sở Phong cũng an ủi.
“Thật sự không có chuyện gì, chỉ là vì trong tay có thánh dược, ta mới dám liên tục thi triển Ngũ Sắc Thần Quang, nếu không khác gì tự tìm đường chết.”
Tuy ánh mắt Ánh Trích Tiên ảm đạm nhưng cũng không có chút sầu lo nào, hai vai run nhẹ, giãy ra khỏi hai tay Sở Phong.
Tiếp theo, cả ba xích tay không gian đều được mở ra, năm gốc thánh dược được bày ra, mặc dù mỗi người một gốc cây, một gốc cây còn lại, cũng cực kỳ sung túc.
Nhưng khi nghĩ đến lúc ăn thánh dược, mấy người bọn họ đều có chút bất đắc dĩ, bọn họ không có thân thể, chỉ đang ở trạng thái linh hồn.
Có điều, dựa theo lời Ánh Trích Tiên, dược thảo cấp bậc này, cho dù là hồn quang cũng có thể có tác dụng hấp thu tương đối các chất có ích, nếu không sao lại được gọi là thánh dược?
Thế nhưng, việc này chắc chắn sẽ vô cùng lãng phí, bởi vì bộ phận có giá trị đối với thân thể, bọn họ căn bản không hấp thu được.
Âu Dương Phong rất muốn khóc, vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Nếu thân thể bổn đại gia còn ở trong này, chỉ dựa vào loại dược này, chắc chắn sẽ lột xác mạnh mẽ, cảnh giới tăng lên rất mạnh.”
Loại đại dược này, ngay cả Á Thánh Phục ăn cũng có hiệu quả, lại càng không nói đến cấp bậc của bọn họ.
Sở Phong chọn ra gốc thánh dược màu vàng, Ánh Trích Tiên lựa chọn gốc màu bạc, Ánh Hiểu Hiểu ôm một gốc màu tím, Âu Dương Phong lại chọn gốc màu lam.
Mấy cây thánh dược xa xỉ, đều có tám phiến lá, cả cây long lánh, trong suốt phát sáng, hương dược nồng đậm ngập tràn, cho dù là trạng thái linh hồn bọn họ cũng có thể ngửi được.
Cho nên, vật này nhất định có công dụng cực kỳ lớn đối với thần hồn.
“Đáng tiếc, nếu sinh ra phiến lá thứ chín, dược lực của năm gốc thánh dược này có thể tăng lên gấp mười!” Ánh Trích Tiên có chút tiếc nuối.
Nếu có chín phiến lá, là đã hoàn toàn trưởng thành, không khác lắm so với Côn Huyết Thảo, Lân Huyết Thảo trong truyền thuyết, sẽ cực kỳ kinh ngạc.
Đương nhiên, bởi vì sinh ra ở thế giới này, sẽ càng dung hợp dương khí vô tận, hiệu quả còn kinh người hơn cả dược thảo cùng cấp ở dương gian.
Một lát sau, Ánh Trích Tiên luyện hóa gần nửa phiến lá, vết thương linh hồn của nàng cũng tốt hơn, không còn uể oải, ảm đạm, bắt đầu ngập tràn năng lượng, vật này quả rất thần hiệu.
Sở Phong, Âu Dương Phong lại luyện hóa một góc lá, đã bù lại đủ linh lực hao hụt trước đây.
Hơn nữa, lúc này mấy người đều cảm giác thần hồn nóng rực, giống như sắp bốc cháy, bởi vì trong thánh dược này chứa lượng dương khí cực kỳ nồng đậm và dồi dào.
Nhưng coi như rất ôn hòa, loại dương khí nóng rực này cũng không làm tổn thương.
“Không hổ là thánh dược!” Sở Phong khen ngợi.
Lúc này, Âu Dương Phong lấy máu thần thú ra, chia đều chiến lợi phẩm, sau đó hắn ta vội vã sử dụng phần của mình, lấy từng chút máu đỏ sục sôi, đổ lên trên người mình.
“A…”
Trong phút chốc, hắn kêu to thê thảm, cả người bốc khói đen, gần như bị hòa tan, lập tức bị đốt cháy thành từng mảnh, biến cố này khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
“Máu thần thú chết tiệt!” Hắn ta hét lên, rất đau đớn, cảm giác linh hồn như bị chia cắt.
Sở Phong muốn giúp cũng không thể giúp được, sử dụng bí thuật cũng không cách nào dập tắt ngọn lửa huyết sắc kia, trơ mắt nhìn Âu Dương Phong lăn lộn trên đất.
Cuối cùng, ánh lửa hình thành từ máu thần thú biến mất, trên người Âu Dương Phong không còn chút khói đen, cả người biến nhỏ, có thể thấy hồn lực đã bị tổn hại nghiêm trọng đến mức độ nào.
“Ta vừa bị thú huyết ăn mòn, thật đáng sợ, hồn lực giảm mạnh, đây đúng là độc dược trí mạng đối với linh hồn!” Hắn ta cực kỳ tức giận .
“Không đúng, âm khí của ngươi đã ít đi, dương khí trên người đậm hơn không ít.” Sở Phong nhìn hắn ta chằm chằm.
Âu Dương Phong ngẩn ngơ, sau đó vui sướng, nói: “Ban nãy đau không chịu nổi, hiện tại cả người ấm áp dạt dào, cảm thấy thoải mái hơn không ít.”
Ánh Trích Tiên mở miệng: “Đây là một tạo hóa lớn, máu thần thú rèn luyện linh hồn, tẩy đi âm khí, nhưng cũng sẽ quét sạch một phần tinh thần lực bị nhiễm âm khí quá nặng, nhưng có thánh dược, có thể cung cấp nguồn dương khí dồi dào không ngừng."
Mấy người nghe thấy vậy, thoáng suy nghĩ, chính xác là như thế, lập tức mừng rỡ.
Âu Dương Phong cực kỳ kích động, nói: “Cái này sẽ gột rửa hết tất cả âm khí, cường hóa thần hồn, về sau tràn đầy dương khí, không bao giờ bị sinh vật thế giới này áp chế nữa!”
Sở Phong kinh ngạc, loại tạo hóa này quá kinh người.
Sau đó, hắn suy nghĩ, nếu linh hồn thuần dương, hơn nữa linh lực tăng vọt, hiện tại hắn thực sự có thể cân nhắc việc tu luyện Thập Tuyệt Thuật đẳng.
Sau đó, hắn mặt dày hỏi Ánh Trích tiên, Ngũ Sắc Thần Quang có dễ tu luyện không?
“Muốn hỏi ta tu luyện thế nào sao, muốn kinh văn truyền thừa?” Ánh Trích Tiên lạnh nhạt hỏi.
Sở Phong mặt ửng đỏ, hắn đúng là có loại tính toán này, nhưng trước mặt nữ nhân lợi hại này cũng không giấu được cái gì.
“Hỏi ta đi, ta nói cho ngươi.” Tiểu loli tóc trắng bên cạnh cười hì hì.
“Dạy cho ta nữa, để quay lại tìm tên tôn tử Phổ Lâm kia báo thù!” Âu Dương Phong cũng mặt dày mở miệng.
Tiểu loli tóc trắng cười nói: “Ngươi đúng rất thích hợp để luyện Ngũ Sắc Thần Quang, thiên nga lông cánh rộng che, năm đạo thần quang bay ra, phủi rớt mọi thứ, tương đối phù hợp.”
Ánh Trích Tiên mở miệng, nhìn Sở Phong nói: “Thật ra, truyền cho ngươi loại tuyệt thế thần thuật Ngũ Sắc Thần Quang này cũng không sao.”
“Thật sao?” Sở Phong kinh ngạc, loại bí pháp này ngoại trừ những điều kiện mà ai cũng biết, chắc chắn có có kinh văn bí mật!
Đây thuộc về bí mật truyền thừa, người bình thường sao có thể bằng lòng?
Ánh Trích Tiên sẽ không phải muốn chọn hắn làm đạo lữ đấy chứ? Sở Phong suy nghĩ lung tung.
Nhưng câu nói đầu tiên của Ánh Trích Tiên đã khiến hắn tỉnh táo lại, khuôn mặt đỏ bừng.
“Truyền cho ngươi kinh văn Ngũ Sắc Thần Quang, ngươi cũng chỉ có thể dùng ở thế giới này, trở lại vũ trụ của chúng ta, ngươi cũng sẽ quên hết mọi thứ.”
“Cũng đúng.” Sở Phong muộn phiền, nhưng nghĩ dến Hồn Chung, trong lòng hắn liền động, có lẽ có cơ hội, có thể giữ lại trí nhớ?!
“Không còn thần thuật nào lợi hại hơn sao?” Sở Phong hỏi.
“Ngũ Sắc Thần Quang, tranh đoạt bá chủ với người luyện thành Thập Tuyệt Thuật có thể không lép vế, vốn đã mạnh nhất, ngươi còn muốn mạnh hơn?” Ánh Hiểu Hiểu lẩm bẩm, nói hắn quá tham lam, không có khả năng có thứ lợi hại hơn.
“Ừ, để ta suy nghĩ xem, đúng là có một loại thần thuật cấm kỵ, có thể vượt qua Ngũ Sắc Thần Quang.” Ánh Trích Tiên bỗng nhiên nói.
“Thật sự có?” Sở Phong sửng sốt.
“Ừ, nó gọi là Thất Bảo Diệu Thuật, chỉ là đáng tiếc, xưa nay thế gian không có ai luyện thành công, ở dương gian là thần thuật tối cao.” Ánh Trích Tiên nói.
Ở âm phủ không ai luyện thành, truyền thuyết ở dương gian cũng chỉ có một hai người luyện thành, bởi vì yêu cầu rất khắc nghiệt.
Trong lòng Sở Phong chấn động, kiến thức tích lũy của Á Tiên Tộc quả nhiên có chút khiến cho người ta sợ hãi, ngay cả loại thần thuật cấm kỵ này cũng biết.
“Ngươi có kinh văn?” Hắn hỏi dò.
“Đúng là có.” Ánh Trích Tiên gật đầu, sau đó hỏi: “Không phải ngươi muốn luyện Thất Bảo Diệu Thuật đấy chứ? Ngươi phải biết rằng, căn bản chưa có ai có thể luyện được.”