Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiểu loli tóc trắng khóc thét, hai chân đạp lung tung, hai tay vung loạn xạ, lăn lộn trong lòng Ánh Trích Tiên, kêu lên một cách thê thảm.
Trên thực tế, Ánh Trích Tiên mới chỉ nhỏ một chút máu thần thú trên người cô nhóc mà thôi, còn chưa tính là một giọt, nhưng lại dùng bí thuật bôi đều lên.
Có thể nói, thật sự hết sức ôn nhu và cẩn thận, chỉ bôi cho cô nhóc một chút, thậm chí trên người cô nhóc còn không bốc khói, chưa tẩy được âm khí ra.
Kết quả, cô nhóc đã khoa trương như vậy, lăn lộn nơi đó, khóc lóc om sòm, liên tục kêu gào thảm thiết, cô nhóc tưởng rằng trên người nàng đã vẩy đầu máu thần thú, thật ra mọi chuyện không phải như vậy.
Sở Phong ngạc nhiên nhìn, cảm giác muốn bật cười.
Âu Dương Phong còn xấu xa hơn, đi đến, độc mồm độc miệng, kêu lên: "Không xong rồi, tai bị đốt cháy hết rồi, trời ạ, mũi cũng bị máu thần thú đốt cháy rồi!"
"Trời ơi… Đau chết ta rồi, tai của ta, mũi của ta, cũng không còn, đau quá, tỷ tỷ, ta sắp chết rồi!" Ánh Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, lăn lộn trong lòng tỷ tỷ, khóc lóc kêu lên, thật đau lòng.
Ánh Trích Tiên trừng mắt nhìn con cóc, một tia Ngũ Sắc Thần Quang lướt qua, đánh hắn ta bay.
"Lại mọc ra một cái tai, nguy rồi, mọc ra hai cái mũi." Sở Phong cũng trêu chọc tiểu nha đầu này.
Tiểu loli tóc bạc hiển nhiên nhận ra không hợp lý, trở mình bật dậy, xoa xoa hai mắt mình, lại sờ mũi của mình, hổn hển, liều mạng với Sở Phong và cóc.
"Hai cái tên xấu xa, thiếu đạo đức!"
Hiển nhiên, sự thư giãn này cũng chỉ có thể kéo dài một lúc.
Tiếp đó, đừng nói Ánh Hiểu Hiểu, ngay cả Sở Phong cũng gầm nhẹ, sau khi bôi máu thần thú đỏ tươi lóng lánh trên người, loại đớn đau này quả rất khó có thể chịu được.
Cái gì mà tra tấn như địa ngục, lúc này đây, bọn họ đang tinh luyện linh hồn!
Âu Dương Phong kêu gào, lăn lộn trên đất, hắn ta quả thực tương đối khoa trương, chỉ cần đau đớn, sẽ lăn lộn trên đất không để ý hình tượng.
Bên kia, Ánh Trích Tiên sau khi bị ánh sáng đỏ thẫm mãnh liệt bao phủ, nàng không ngừng run rẩy, vài lần phát ra những âm thanh rất nhỏ, cố nén đau đớn.
Ánh Hiểu Hiểu nước mắt lưng tròng, cô nhóc đang vận chuyển Đại Mộng Hô Hấp Pháp không trọn vẹn, được truyền lại từ Đại Mộng Tịnh Thổ, tự mình thôi miên, khiến cho bản thân không còn cảm giác đau đớn, sau đó tẩy sạch linh hồn.
Một ngày một đêm, mấy người chết đi sống lại, trong khu vực trận này không ngừng bốc lên khói nhẹ, khói đen, âm khí bị đốt cháy.
Đồng thời, bọn họ đã không ngừng ăn thánh dược, dược hiệu kinh người, mỗi lần hồn thể bọn họ ảm đạm, sau khi trải qua sự bổ sung của dược thảo, tinh thần bọn họ ngày càng sáng láng, dương khí càng ngày càng nhiều.
Đến ngày hôm sau, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cực kỳ hiệu quả, âm khí đã giảm hơn tám phần!
Mà thánh dược vẫn còn rất dồi dào, máu thần thú cũng còn, tiết kiệm hơn so với bọn họ tưởng tượng, xem ra cũng đủ để bọn họ luyện linh hồn chính mình thành thuần dương.
Hơi thả lỏng một chút, Sở Phong nằm tại chỗ không muốn nhúc nhích.
Tới thời điểm này, tẩy sạch âm khí không còn là vấn đề, sau đó quả thật cần lo lắng luyện thần thuật nào!
Đáng tiếc, ngưỡng cần của Thất Bảo Diệu Thuật quá cao, ai có thể đợi đủ hết mọi điều kiện rồi mới luyện nó?
"Ánh tiên tử, có loại thần thuật nào dùng hai loại vật chất trân quý làm xúc tác luyện thành?" Sở Phong hỏi.
Năng lượng khí mà hắn có được trong luyện ngục kia rất đặc biệt, chắc có thể xem như vật chất hiếm có, không biết có phải là kì trân thiên địa không.
"Có." Ánh Trích Tiên trả lời rất ngắn gọn.
"Thật sự, ví dụ như?" Sở Phong tỉnh táo lại.
"Khi hai loại tiên khí âm và dương kết hợp với nhau, có thể hình thành Âm Dương Nhị Khí, tỏa ra ánh sáng âm dương, dễ dàng quét sạch đối thủ."
Ánh Trích Tiên nêu ra một ví dụ, một khi luyện thành Âm Dương Thần Quang, quả thực không phải không thể, chiêu thức cụ thể cũng rất hoàn thiện, ví dụ như có thể hóa thành mũi tên âm dương, có thể quét sạch vạn binh, hóa thành lò âm dương, có thể luyện hóa nhiều kẻ địch thành tro bụi.
Nói tóm lại, hai loại căn nguyên vật chất hiếm có âm và dương này cực kỳ trân quý, một khi hòa nhập vào trong tu hành hồn quang, có thể mạnh đến kinh người.
Hơn nữa, chiêu thức hoàn thiện rất nhiều, vô cùng tiện dụng.
"Tốt, ta sẽ luyện Âm Dương Nhị Khí này!" Sở Phong tràn đầy tự tin.
Ánh Hiểu Hiểu bĩu môi, nói: "Cắt, khoác loác ít thôi, ngươi tưởng âm khí và dương khí tùy tiện là tìm được sao? Phải có vật chất căn nguyên hất của hai loại thuộc tính này, còn hiếm hơn cả kì trân thiên địa!"
"Ta chỉ muốn luyện loại thần thuật này!" Sở Phong cười nói.
"Người trẻ tuổi, đừng quá cao ngạo, muốn làm đến nơi đến chốn, vật chất kì trân thiên địa của hai loại thuộc tính âm dương nhị khí này rất khó tìm thấy." Ánh Hiểu Hiểu bộ dáng ông cụ non, trợn trắng mắt, nói: "Nếu không, tỷ tỷ của ta sớm đã luyện Thất Bảo Diệu Thuật."
Sở Phong kinh ngạc, nói: "Ngũ Sắc Thần Quang và Âm Dương Nhị Khí còn có mối liên hệ khác sao?"
"Đương nhiên, nếu có Âm Dương Thần Quang nữa chính là Thất Bảo Diệu Thuật." Ánh Hiểu Hiểu lẩm bẩm nói.
Sau đó, cô nhóc lại đùa nói" "Nếu ngươi có vật chất căn nguyên kì trân của Âm Dương Nhị Khí, có thể kết đạo lữ với tỷ tỷ ta, các ngươi liên thủ, có thể thi triển Thất Bảo Diệu Thuật, đến lúc đó nhất định vô địch thiên hạ."
"Cũng có lý, có thể cân nhắc." Sở Phong liên tục gật đầu.
Sau đó, Ánh Hiểu Hiểu kêu gào thảm thiết, ôm đầu, hai mắt đẫm lệ, bị tỷ tỷ cốc cho trên trán nổi một cục u lớn.
Cô nhóc không phục lắm, bĩu môi nói: "Ta không phải nói bừa, hơn nữa, sao hắn có thể tìm thấy vật chất căn nguyên kì trân của hai loại âm dương, cho dù Đạo Tộc cũng chỉ Kim Lân tìm thấy một loại kì trân thiên địa thuộc ngũ hàng, Sở ma đầu tuyệt đối không thể."
"Này, ta thực sự có đấy." Sở Phong ho khan.
Ánh Hiểu Hiểu cong môi, nói: "Nếu ngươi thực sự có vật chất căn nguyên kì trân của hai loại kia, ai gia phê chuẩn, cho ngươi và Ánh Trích Tiên kết làm đạo lữ, không cần phải trải qua sự phê chuẩn của phụ thân và mẫu thân ta, bản tiểu tiên đồng ý, có thể thông qua."
“Ta nói dối thì lấy một đền mười, nhưng nếu ngươi không làm chủ được, thì làm sao giờ?” Da mặt Sở Phong dày đến mức khiến cho Âu Dương Phong cũng không muốn nhìn, lại tích cực đứng đó cùng tiểu loli tóc trắng.
Cóc trợn tròn mắt, ôm hai tay, vác mai rùa đen trên lưng, nhếch từng bước, con ngươi xấu xa nhìn hắn, vẻ mặt hèn mọn.
Tiểu loli tóc trắng đầy vẻ đắc ý nói: “Đương nhiên là thật, ta đây nếu nói dối cũng lấy một đền mười, ngoại trừ một vị tỷ tỷ ruột thịt, ta còn có một đống đường tỷ xinh đẹp!”
Sau đó… Cô nhóc thảm rồi!
Bị Ánh Trích Tiên nhấc lên đánh, túm lấy lỗ tai cô nhóc, dù sao cũng chỉ là hồn thể, trực tiếp nhấc lên giữa không trung, mạnh tay chỉnh một trận.