Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đau quá, đau quá, tỷ tỷ ngươi đừng đánh, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi mà, ngươi nghĩ đi, nếu hắn thực sự có Âm Dương Nhị Khí, sau khi các ngươi trở thành đạo lữ tu luyện chung, thì có thể thi triển Thất Bảo Diệu Thuật, có khả năng tung hoành thiên hạ, sao ngươi không cảm kích ta? Ơ kìa, đau chết ta rồi, dừng tay, Ánh Trích Tiên, ngươi đánh ta nữa, ta sẽ nói cho bọn họ thiết thắt lưng của ngươi nhỏ bao nhiêu, chân dài bao nhiêu, mông vểnh bao nhiêu, nói cho bọn họ số đo chính xác!”
Ánh Hiểu Hiểu bị đánh đến không chịu nổi, mới nhe rang trợn mắt ra uy hiếp, dung sức giãy dụa.
Bang bang bang…
Mấy lời này lại khiến cho cô nhóc bị đánh thêm một trận nữa!
Âu Dương Phong ưu nhã cất bước thiên nga, cõng theo mai rùa đen trên lưng, đi ngang qua, nhỏ giọng hỏi: “Có thể nói cho ta biết, vì nàng sẽ lại đánh ngươi!”
“Đi chết đi, đồ đáng chết, ngươi tránh ra cho ta! Hu hu… Đau quá!” Ánh Hiểu Hiểu lau nước mắt.
Chết tiệt, Âu Dương Phong sải cánh thiên nga, định rat ay nhưng lại bị Ngũ Sắc Thần Quang trực tiếp quét bay.
Sau đó, Sở Phong đi đến, tao nhã mỉm cười, muốn mở miệng cầu tình, dù sao tiểu loli tóc trắng này cũng có “ý tốt”, muốn gả tỷ tỷ cho hắn.
Nhưng Ánh Hiểu Hiểu lại nói một câu khiến cho khuôn mặt hắn cũng đen thui: “Tên buôn người, ta cũng chỉ có thể bị ngươi mua chuộc đến lần này, sau này có chuyện gì thì đừng đến tìm ta nữa.”
Sở Phong ngạc nhiên, đứng sững sờ tại chỗ, chuyện gì vậy?
Ánh mắt giết người của Ánh Trích Tiên quét đến, trong con ngươi xinh đẹp lấp lánh đầy sắc màu, rất rực rỡ.
Sở Phong biết ngay, đứa nhỏ chết tiệt kia không phải bị đánh vì mình, tùy tiện kiếm kẻ đệm lưng! Sau đó, hắn cũng trừng mắt, lập tức đề nghị, nói: “Soát hồn, dù sao cũng muốn tẩy sạch âm khí, giúp nàng soát hồn, cũng là rèn luyện cho nàng, nhìn xem là do nàng nói dối, hay do ta mua chuộc nàng.”
“Sở Phong đại ma đầu ngươi quá độc ác, ta… khóc, tỷ tỷ đừng đánh. Không phải vì ta thấy ngươi không thể gả đi sao? Ta sốt ruột thay ngươi. Ai u, đau muốn chết, không phải không gả được, đường đường là đại giai nhân đứng thứ ba tinh không sao có thể không gả được. Ta sợ ngươi rơi vào trong hố lửa, tùy tiện tìm một người để gả, cho nên ta muốn thay ngươi tìm một đạo lữ tốt, có thể tu hành cùng ngươi, cùng chung chí hướng. Ngươi xem, vốn ta chỉ sưu tầm những thiếu niên xinh đẹp, trực tiếp tặng ngươi, tỷ muội chúng ta đạt đến trình độ nào đó? A… Ngươi còn đánh, Ánh Trích Tiên ta liều mạng với ngươi. Hu hu… Đánh không lại, ta thật đáng thương."
Ánh Hiểu Hiểu gào khóc thảm thiết một trận, sau đó cuối cùng cũng tìm được cơ hội trốn thoát, lập tức bám chặt trên người Sở Phong, hét lên: "Còn không mau cứu giá!"
Sở Phong bế cô nhóc, thay tỷ tỷ cô nhóc chỉnh thêm lần nữa.
Ánh Hiểu Hiểu tức giận, ánh mắt bốc hỏa, rất muốn cạp chết Sở Phong.
Kế tiếp, một câu nói của Ánh Trích Tiên khiến cho Sở Phong giật mình.
"Nếu ngươi thực sự có hai loại vật chất kì trân thiên địa Âm Dương Nhị Khí này, chúng ta có lẽ có thể suy nghĩ, xem có thể khôi phục Thất Bảo Diệu Thuật không."
Sở Phong ngây người, linh hồn Âu Dương Phong dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, suýt chút nữa bị sặc.
Ánh Hiểu Hiểu dựng lông lên, vô cùng tức giận, nói: "Ngươi còn là tỷ tỷ ruột của ta không? Ta muốn tốt cho ngươi, mới giới thiệu cho ngươi Sở đại ma đầu, kết quả ngươi lại nhẫn tâm đánh ta một trận như vậy, cuối cùng không phải vẫn nhận sao."
"Nói linh tinh cái gì vậy?" Ánh Trích Tiên lại cốc trán cô nhóc nổi lên một khối u, cô nhóc đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất trong rừng, không chịu đứng dậy.
"Ta chỉ đơn thuần muốn nghiên cứu Thất Bảo Diệu Thuật với hắn, một cô nhóc thúi như muội suy nghĩ quá phức tạp." Ánh Trích Tiên quở trách nàng.
"Ngưng, ngươi nghĩ rằng ta tin ngươi sao, được rồi, cho dù ta tin ngươi thì cũng không tin cái tên sói đuôi to Sở Phong kia đối với ngươi. Chỉ dựa vào tính tính của tên buôn người, đạo tặc này, nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, hắn còn có thể buông tha cho ngươi sao? Tỷ, không phải ta trách ngươi nhưng ngươi trốn không thoát khỏi bàn tay hắn!"
Chết tiệt! Sở Phong đứng cạnh, lộ ra khuôn mặt đen không thể đen hơn, thanh danh đã bị tiểu nha đầu này làm hỏng hết.
"Sai rồi, tỷ, ngươi sẽ không tự nguyện đấy chứ?" Tiểu loli tóc trắng lại nói thêm một câu, kết quả khiến cho khuôn mặt của tỷ nhóc Ánh Trích Tiên cũng trở nên đen xì.
Tiểu loli tóc trắng đang lăn lông lốc đứng dậy, tìm cho mình một bậc thang đi xuống, đồng thời nói sang chuyện khác, nhìn thấy Sở Phong, nói: "Đến đây đi, để cho chúng ta nhìn một cái thứ ngươi gọi là hai loại vật chất kì trân thiên địa."
Sở Phong nói: "Hai loại vật chất hư ảo mà ta có được kia dung nhập vào thân thể, cũng có thể đi theo linh hồn đến đây, không biết phóng ra và kiểm nghiệm thế nào thôi."
"Chuyện này rất đơn giản." Chưa cần Ánh Trích Tiên phải nói nhiều, Ánh Hiểu Hiểu đã dạy hắn một đoạn khẩu quyết, có thể thấy được bối cảnh của Á Tiên Tộc như nào.
Truyền thuyết kể rằng, tổ tiên bọn họ đến từ dương gian, thậm chí trong tộc còn có tổ bài ghi lại một vài chuyện năm xưa.
Sở Phong làm theo, linh hồn cộng hưởng, lập tức nhìn thấy một ánh sáng nổi lên, sau đó là những tia sáng khác nhau, phân biệt rõ ràng, thuộc tính bài xích lẫn nhau.
Giờ phút này, hai mắt Ánh Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm, cảm giác có chút không đủ dùng, hai tia sáng lập lòe bất định, rực lóe rồi lại mờ mịt, lơ lửng trong hồn quang của Sở Phong.
Một tia là ánh sáng luyện ngục, không thể nghi ngờ, đó chính là thuộc tính âm!
Một tia khác loại đến từ dương gian, lúc trước khi bế quan trong động phủ của thành Sí Hoàng, Sở Phong để một gốc rễ nảy mầm ở dương gian, cuối cùng cung dưỡng lại cho hắn một sợi khí.
Vẻ mặt Ánh Trích Tiên ngưng trọng, tự mình đi đến gần, cẩn thận cảm nhận hai sợi khí kia, cuối cùng sắc mặt của nàng thay đổi!
"Vật chất kì trân thiên địa, hơn nữa đúng là hai loại thuộc tính âm và dương!"
Nàng nói như vậy, lập tức khiến cho tiểu loli tóc trắng hét lên kinh ngạc, sau đó đột nhiên bổ nhào lên người Sở Phong, bộ dáng một kẻ tham tiền, nói: "Tỷ phu, cho ta xem chút đi, cho ta mượn tu luyện một trăm năm đi!"
Tỷ phu cũng gọi rồi? Ánh mắt Âu Dương Phong nhìn thẳng, sau đó nhìn về phía Ánh Trích Tiên, sẵn sàng chứng kiến cảnh tượng đứa nhỏ kia sắp bị đánh thêm lần nữa.
"A…"
Ánh Hiểu Hiểu đúng là lại bị đánh, nhưng không lâu, Sở Phong đã cứu cô nhóc.
"Đang che chở cho em vợ à?!" Âu Dương Phong chọc thêm.
"Cút sang một bên đi!" Sở Phong một cước đá văng hắn ta, khiêm tốn quay qua xin Ánh Trích Tiên chỉ bảo, làm sao để đồng tu bí điển tối cao.
Đương nhiên, hắn vô tình nói "đồng" trong "đồng tu" thành "song", lập tức nhận lấy ánh mắt giết người, nhất là khi Ngũ Sắc Thần Quang ngập tràn, suýt chút nữa đánh lên trên đầu hắn.
Sở Phong nói: "Ta lỡ lời, vẫn nên bàn về chuyện tu hành đi, phong hoa tuyết nguyệt chỉ có Âu Dương Phong thích nghe nhất thôi."
Cóc: "Ta#¥%&*…"
"Người gào cái gì mà gào, tránh ra chút đi, ta phải thảo luận phương pháp đồng tu." Sở Phong nghiêm mặt nói, đẩy hắn ta sang một bên.