Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Âu Dương Phong nhảy dựng lên, chửi bới: "Tại sao lúc nào cũng đổ tội cho ta?"
"Chính ngươi trên lưng mang theo một cái nồi đen lớn, chạy loạn khắp nơi, ló ra nhìn vào, còn trách ai?" Sở Phong liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
"Ai u, tức chết Âu Dương đại gia ta, đây là Huyền Vũ Thần Giáp đấy biết không?!" Cóc một trăm hai mươi cái không phục, rất muốn liều mạng với hắn.
Sau đó, Sở Phong nghiêm túc xin Ánh Trích Tiên chỉ dạy, hắn thật sự hi vọng học thành Âm Dương Chi Quang, nắm giữ một đòn sát thủ, thậm chí có thể khôi phục lại Thất Bảo Diệu Thuật.
Ánh Trích Tiên nói: "Cho dù học Âm Dương Chi Quang, hay học Ngũ Sắc Thần Quang, cũng phải bắt đầu từ Thất Bảo Diệu Thuật."
Nàng thanh tú thướt tha, cực kỳ tao nhã, mang theo tiên khí, nhẹ giọng khẽ thì thầm giảng thuật Âm Dương Chi Quang và Ngũ Sắc Thần Quang đều xuất phát từ Thất Bảo Diệu Thuật, vì vậy thần uy kinh hãi thế tục.
Điều này khiến cho Sở Phong vô cùng nghiêm túc, càng cảm thấy cái gọi là Thất Bảo Diệu Thuật rất siêu phàm, một khi luyện thành, thật sự rât khó lường.
Nhưng rất nhanh, khi Ánh Trích Tiên giảng đến bảy thứ kinh văn ứng với Thất Bảo Diệu Thuật, hắn ngạc nhiên một lúc, bởi vì… những kinh văn này dường như có chút quen thuộc!
"Sao ta cảm giác, bị vây giữa Ngưu Ma Quyền và Giao Ma Quyền?" Hắn rất giật mình.
Sau đó, hắn nhớ đến những lời năm đó Hoàng Ngưu nói với hắn, bảy loại quyền pháp mỗi một loại đều rất lợi hại, nhưng thực sự khủng bố chính là khi bảy loại quyền pháp này hợp nhất, đấy sẽ là một mớ hỗn độn đáng sợ, không dám tưởng tượng.
Đồng thời, Hoàng Ngưu cũng từng nói qua, bảy loại quyền pháp này vốn là một thể, năm đó bảy vị đại thánh phát hiện một gốc cây quái thụ, lưu chuyển phù văn, bảy vị đại thánh mỗi người tu hành trên một cành cây, sau mới có Ngưu Ma Quyền, Giao Ma Quyền, Bằng Ma Quyền.
"Mỗi cành cây hiện lên một loại pháp, đây… chính là Thất Bảo Diệu Thuật?!"
Hiển nhiên, Ánh Trích Tiên hiết hắn đang nghĩ gì nên giải thích: "Thật ra, sau khi Đạo Tộc, Phật Tộc, Thi Tộc ra tay, muốn thu thập gốc cây kia để nghiên cứu tổng thể."
Rõ ràng, bảy vị đại thánh căn bản không thể bảo vệ cành cây của bọn họ, bị cướp mất.
Sau đó, Á Tiên Tộc cũng xuất kích, khéo léo cướp được gốc cây từ Thi Tộc, thật ra đó là một gốc cây năng lượng, hiện rõ chính là pháp môn.
"Bảy vị đại thánh nghiên cứu ra quyền pháp kinh hãi thế tục, cực kì uy năng, nhưng bọn họ vẫn thiếu một bậc, chưa nghiên cứu ra được bảy phần kinh văn cuối cùng, dung hợp cùng nhau, không phải quyền pháp gì, mà là Thất Bảo Diệu Thuật."
Thứ này bị Á Tiên Tộc thu giữ vào tay.
Hơn nữa, bọn họ có lý do để nghi ngờ, gốc cây năng lượng kia có thể chính là khi tổ tiên của bọn họ từ dương gian trốn đến đây, để lại bảo vật.
Bởi vì, tổ bia của bọn họ từng nhắc đến một gốc cây quái thụ, nhưng lại không ghi rõ.
"Tổ tiên các ngươi từ dương gian trốn đến âm phủ, sẽ không phải vì mang ngọc có tội, mang theo gốc quái thụ kia?" Sở Phong nghi ngờ.
"Có khả năng như vậy, tộc của ta cũng từng đoán thế." Ánh Trích Tiên gật đầu.
Chân tướng rốt cuộc như thế nào, hiện giờ không còn quan trọng, sau bao nhiêu năm trôi qua, ai còn nhớ rõ chuyện năm đó.
Đương nhiên, một khi tiến vào dương gian, thế thì khó nói, thực lực của dương gian cực kỳ lợi hại, dám đuổi giết người mang theo Thất Bảo Diệu Thuật, vậy chắc chắc rất nghịch thiên.
"Ngươi có thể nghiên cứu thuật cộng hưởng từ Ngưu Ma Quyền, từ Ngưu Ma Quyền nghiên cứu ra Loa Hoàn Thuật, cũng rất lợi hại." Ánh Trích Tiên cảm thán.
Sở Phong cũng không giấu diếm, nói bản thân từng học Ngưu Ma Quyền và Giao Ma Quyền.
Sau đó, Sở Phong cẩn thận ghi nhớ Thất Bảo Diệu Thuật, cũng chỉ là bảy loại kinh văn ngắn, hắn cảm giác đây là thứ có thể so sánh với hô hấp pháp đỉnh cấp của dương gian.
"Nghe nói một khi luyện hô hấp pháp đến cuối, thần có thể tự phát, diệu thuật tự thành, nhưng muốn thi triển Thất Bảo Diệu Thuật có lẽ khó mà thành thật."
Sở Phong cho rằng, giá trị của Thất Bảo Diệu Thuật này không thể đánh giá được!
Tiếp đó, hắn cẩn thận nghiền ngẫm hai loại thần thuật trong Thất Bảo Diệu Thuật, tương ứng với Âm Dương Nhị Khí của chính mình, dốc lòng nghiên cứu.
Trong quá trình này, hắn vẽ loạn máu thần thú, tiếp tục tinh luyện âm khí trong linh hồn.
Nghiên cứu diệu thuật như vậy, khá phân tán sự chú ý, khiến bản thân bớt đau đớn.
Hai ngày trôi qua, Sở Phong dùng hết máu thần thú, hắn tin rằng sau khi tẩy sạch âm khí, gốc thánh dược kia cũng sẽ bị dùng hết.
Giờ phút này, dương khí trong người hắn mãnh liệt, không cảm nhận được một chút âm khí nào, hồn quang của hắn cực kỳ rực rỡ.
Oanh!
Theo tiếng thúc giục hồn quang của hắn, bản thân giống như một vòng mặt trời rực cháy, chiếu rọi khắp mảnh núi rừng này, dương khí cuồn cuộn, khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
So với trước đây, hoàn toàn là hai người khác nhau!
Ngoài ra, Sở Phong lại bắt đầu có thể thi triển được Âm Dương Chi Quang, khiến cho Ánh Hiểu Hiểu kinh ngạc hét lên, thậm chí còn hét lên rằng mạnh hơn của Ánh Vô Địch.
"Tiên tử, chúng ta đồng tu đi!" Sở Phong mỉm cười, nhìn về phía Ánh Trích Tiên, rất muốn thử xem, có thể khôi phục Thất Bảo Diệu Thuật hay không.
Cùng lúc đó, cách ngoài mấy ngàn dặm, Phổ Lâm tóc tai bù xù, ánh mắt đỏ bừng, cực kỳ mỏi mệt, gã ngập tràn lửa giận, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Ba ngày qua, gã đã dẫn người điên cuồng tìm kiếm đám người Sở Phong, cơn giận không thể kiềm chế, gã lo lắng những kẻ đó sẽ dùng hết máu thần thú và thánh dược.
Cho nên gã luôn không ngừng tìm kiếm, muốn bắt được đám người Sở Phong ngay lập tức, giết chết, đoạt lại tạo hóa gã đã sắp đặt.
Ánh Trích Tiên tha thướt dịu dàng, tựa như một thần tiên lay động, dáng vẻ cực kỳ động lòng người, mở miệng nói với Sở Phong: "Trước tiên ngươi phải tự mình nghiền ngẫm Âm Dương Chi Quang, phải có chút thành tựu mới có thể cùng nghiên cứu với ta."
Đây là yêu cầu của nàng dành cho Sở Phong, muốn nghiên cứu Thất Bảo Diệu Thuật với nàng, trước tiên phải tự mình nhập môn được đã.
Ánh Trích Tiên đã luyện Ngũ Sắc Thần Quang đến bước nhập môn, nhưng Sở Phong mới chỉ bắt đầu mà thôi, còn chưa có thành công, cần tiến thêm một bước tu hành, có chút thành tựu.
Ánh Hiểu Hiểu kêu to: “Trời ạ, con sói đuôi to này quả nhiên sẽ xuống tay với Ánh Trích Tiên, thần cũng không ngăn cản được hắn, một cái lí do rất tốt, cùng nhau nghiên cứu Thất Bảo Diệu Thuật… Nhưng những nơi tên này đi qua ngay cả cọng cây ngọn cỏ cũng không còn, huống chi là đại mỹ nhân đứng thứ ba trong tinh không, nhất định sẽ bị ăn tươi nuốt sống, xương cốt cũng không còn!”
Ánh Hiểu Hiệu bộ dáng như sắp tận thế, tay che trán, mang theo vẻ bi thương, giống như nhân từ biết bao nhiêu, đáng tiếc cô nhóc còn quá nhỏ, chỉ là một tiểu loli tóc trắng, khiến cho người khác ấn tượng là quá non nớt, rất ngây ngô.
Lời nói của cô nhóc, trực tiếp khiến cho sắc mặt Sở Phong đen đến không thể đen hơn nữa, hắn rất muốn nói, lời đứa nhóc chết tiệt này nói, là đang nghi ngờ nhân cách của hắn, khuyết thiếu đạo đức.