Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Các ngươi cứ trò chuyện đi, ta đi tuần núi, xem có kẻ địch có ở gần đây không!” Sở Phong chạy, bỏ trốn mất dạng trước, bỏ rơi con trai của mình một cách vô tình.
“Wow kaka, lá gan của đại ma đầu Sở Phong anh không nhỏ, dám đùa giỡn với chị Yêu Yêu à?” Thiếu nữ Hi kêu ở phía sau, còn ngại thiên hạ không loạn.
Sở Phong phiền muộn trong lòng, nha đầu này rõ ràng đang thêm dầu vào lửa, sau đó còn tưới thêm dầu cho cháy lớn hơn, hắn dám dừng lại thì không bị đánh chết mới lạ!
“Cha, người đừng có chạy, là người dạy cho con mà!” Tiểu đạo sĩ kêu lên ở đằng sau, đương nhiên bị luồng sáng ngăn cách cho nên chỉ có Yêu Yêu nghe được.
Một tiếng vèo, sau đó mọi người liền nhìn thấy Yêu Yêu mang theo tiểu đạo sĩ bay lên cao, từ sau phóng lên trước, ngăn cản Sở Phong rồi kéo cả hắn đi theo, bay vào chỗ sâu trong mảnh đất trên đồi núi.
“Ngao, Vô Lượng Thiên Tôn!”
“A…Tiểu đạo nhận tội, tất cả là do cha của con uy hiếp con làm vậy, con nói thật!”
Sâu trong đồi núi, tiểu đạo sĩ đau đớn kêu lên, hỏi gì đáp nấy, đổ tất cả lên người cha của gã.
Nhưng, có thuật chân ngôn, thỉnh thoảng gã nói dối vài câu, lâu dần chắc chắn sẽ lộ nhiều sơ hở, lòi đuôi đủ kiểu, kết quả nhận lấy sự trừng phạt nghiêm khắc hơn, lập tức gào khóc thảm thiết.
“Ai da Vô Lượng Thiên Tôn của ta, cứu giá! Con cáo già què chân kia tính thật chuẩn, hôm nay quả nhiên ta có tai họa đẫm máu, không ngờ đáp trên người mẫu thân đại nhân!” Tiểu đạo sĩ kêu thảm thiết.
Sở Phong đứng bên cạnh rất muốn nói, chuẩn cái cọng lông, vì sao không tính thay hắn cũng có tai họa đẫm máu, sớm biết thế thì bảo đảm hắn đã chuồn mất trước rồi.
“Phịch!”
“A…Kêu mẹ ruột không được, kêu mẫu thân cũng không được, không lẽ người bắt con gọi người là tỷ tỷ mới được sao?” Tiểu đạo sĩ khóc không ra nước mắt.
Sở Phong cũng rất thảm, nhưng hắn gắng gượng và mở miệng nói: “Yêu Yêu, tỷ, ta có được sáu loại dị thuật Thần cấp, ngoài ra còn có Tiểu Lục Đạo Thời Quang thuật, dù sao tỷ cũng bị kẹt lại, ta dạy hết cho tỷ, để tỷ hoàn thiện nó. Với tài năng tuyệt vời của tỷ thì không chừng tìm ra thuật Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh, cuối cùng giải quyết được vấn đề khó khăn lúc tuổi già. Đồng thời, trên tận trời xanh dưới hoàng tuyền, ta nhất định không để tỷ vướng phải thứ quỷ quái gì, đến lúc đó, trên trời dưới đất, che chở cho tỷ, bảo vệ tỷ bình an!”
Tiểu đạo sĩ rất muốn khinh thường, người cha này của hắn sợ hãi lắm rồi cho nên mới bắt đầu thỏa hiệp, dùng các loại thần thuật để trao đổi thì cũng thôi đi, còn nói ra lời thề như vậy.
Sau đó, gã nhìn thấy, cha của gã được thả đi.
Tiếp theo, tiểu đạo sĩ hoa mắt và kêu la thảm thiết, vì Yêu Yêu bắt đầu tập trung dạy dỗ gã, không ai chia sẻ thương đau với gã.
Gã lập tức lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lần này chắc chắn gã sẽ bị đánh đến mức không thể tự lo liệu cuộc sống trong một tháng.
“Tỷ, tiểu đạo ta phục rồi.” Kêu mẹ ruột không được thì gã học cha của gã, kêu một tiếng tỷ, kết quả lại bị dạy dỗ kêu ngao ngao thảm thiết.
“Công chúa, tiểu đạo ta cũng có thần thuật, kiếp trước làm Thiên Tôn, ta quan sát trên trời dưới đất, cất giữ rất nhiều thứ lợi hại, truyền cho người một loại thần thuật.”
“Hai loại, ta muốn cái mạnh nhất!” Cuối cùng Yêu Yêu cũng mở miệng, từ đầu đến cuối luôn cười thích thú.
Thuật chân ngôn hiệu nghiệm, nhưng liên quan đến bí mật sâu trong linh hồn cũng sẽ gặp phải trở ngại, đồng thời Yêu Yêu cũng không thực sự muốn thi triển nó lên người gã, vả lại bọn họ không phải kẻ thù.
“Đúng là gừng càng già càng cay!” Tiểu đạo sĩ chửi mắng, cha của gã đầu hàng trước, xem ra là lựa chọn vô cùng chính xác, gã đau khổ ra sức chống cự làm gì? Khi không lại bị đánh đập, cuối cùng vẫn phải giao thuần thuật ra!
Không lâu sau, tiểu đạo sĩ tràn ngập oán giận đi ra, đôi mắt đảo khắp nơi, tìm kiếm cha của gã.
Âu Dương Phong tiến lên, nói lời thấm thía: “Cháu trai lớn, xem ra con vẫn chưa đủ hiểu biết về cha con rồi, có thể đánh thì hắn chắc chắn sẽ đánh đến cùng còn không đánh được thì hắn chắc chắn sẽ bỏ chạy trước, có phải con thay cha con vác nồi không?”
“Ngoại trừ cha của con thì còn có một con hồ ly què chân, các người nhìn thấy không, mau đi tìm thử.” Tiểu đạo sĩ nhe răng nhếch miệng nói.
“Cuối cùng con cũng hiểu ra, đặt cha con và con hồ ly xấu xa với nhau, hiểu ra vẫn chưa muộn!” Đại Hắc Ngưu cười ha ha.
Kết quả là, Yêu Yêu bị kinh động, đi tìm con hồ ly lông vàng đã hóa đá, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì, khiến tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.
“Hai vị tỷ muội, ở đây, có chút lễ vật tặng các ngươi.” Yêu Yêu rất dịu dàng, khi đối mặt với Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm, khuôn mặt tươi cười, nói chuyện hòa hợp.
Sau đó, thiếu nữ Hi cũng đi đến gần.
Ở nơi xa, Sở Phong thấy thế, quả quyết xoay người bỏ chạy, mấy người đó kết hợp lại với nhau thì nhất định sẽ đại loạn!
Hắn không cho rằng có thể xây dựng một hậu cung lớn trong lúc này, dám ngu ngốc đến gần, bảo đảo sẽ bị đánh chết.
“Ô…” Ở đằng xa, có tiếng kèn thổi lên khiến mặt đất rung chuyển, đội quân của cao nguyên Hung Thú xuất hiện, chúng đang chạy về hướng nào đó, đúng là vực thẳm Chu Tước.
Tiểu đạo sĩ nói: “Kỳ lạ, con hồ ly què chân nói, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ xảy ra trận chiến giữa các vị thần, lại bị hắn đoán trúng rồi. Các vị thúc bá, chúng ta nên bắt đầu lên đường, đến tột cùng là cướp sạch hang ổ Thần Chỉ của cao nguyên Hung Thú hay đi hái thuốc thần trong hang ổ ở vực sâu thần thú, mọi người quyết định đi.”
Tất cả mọi người đều ý thức được, thời gian tới nơi này sẽ hỗn loạn và đáng sợ nhất, phải xảy ra trận chiến đổ máu giữa các vị thần!
Ô…
Tiếng kèn rung trời vang lên ở phía xa, có chiến tranh xảy ra, người của cao nguyên Hung Thú xông tới, chém giết những sinh linh gần vực thẳm.
Xích!
Một tia sáng bốn màu vọt lên từ cuối đường chân trời, bầu trời chiếu rọi vô cùng chói mắt, điều này khiến cho sắc mặt của Ánh Vô Địch, Tần Lạc Âm, Âu Dương Phong và những người khác thay đổi.
“Có chuyện gì vậy?” Đại Hắc Ngưu khó hiểu hỏi.
“Đó là người của vũ trụ chúng ta, Đạo Tử Kim Lân, Vũ Hóa Thần Thể, Phật tử Thích Hoành và những người khác đang xin giúp đỡ!” Ánh Vô Địch mở miệng nói.
Những người đó cũng ở trên cánh đồng hoang vu, cách nơi này không xa lắm, thường ngày bọn họ cũng đánh nhau qua lại, đã từng nhắc tới, nếu một bên gặp nạn thì bên còn lại phải tích cực chi viện.
Cùng lúc xảy ra việc tương tự thì chi viện lẫn nhau.
“Bọn họ đang bị tấn công, chung quy đến từ cùng một thế giới, chúng ta nên đi cứu viện.” Ánh Vô Địch nói.
Y đến từ Á Tiên tộc, thân là một trong mười người thừa kế đứng đầu, hiển nhiên tính là có quan hệ với nhóm người này cho nên phải củng cố quan hệ lẫn nhau.
Những người khác còn chưa nói gì, tiểu đạo sĩ là người đầu tiên hưởng ứng Ánh Vô Địch, bộ dạng dõng dạc hùng hồn nói: “Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ!(1) Cứu người, đây là đại nghĩa!”
(1) Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ: Đạo là (chân lý) ở đó, dù có đối mặt với hàng nghìn người (ngăn cản), mình cũng phải can đảm tiến lên.