Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thấy gã khoe khoang như vậy, Sở Phong lại muốn đánh gã.
Nhưng kết quả là Sở Phong cũng gật đầu và nói: “Chúng ta là người tiến hóa, phải có đạo nghĩa, càng phải có đại nghĩa, đi cứu người!”
Mọi người nhìn cha con hai người, không biết nói gì, suy nghĩ này bọn họ đã hiểu rõ đầu tiên, hai người này muốn tạm thời thoát khỏi đây, ở chỗ này không được thoải mái.
Tiểu đạo sĩ mới vừa bị trừng trị, e sợ lại tiếp tục gặp xui xẻo.
Còn Sở Phong bây giờ tim vẫn đang treo lơ lửng, mấy nữ tử tụ họp với nhau khiến trong lòng hắn cảm thấy bất ổn.
“Xông lên, vì lý tưởng, vì kế hoạch lớn, vì chính nghĩa và tình bạn thế gian, chúng ta đi cứu người, giết!” Tiểu đạo sĩ vểnh mông nhỏ, vừa kêu gọi vừa chạy về phía trước.
Nhưng điều khiến gã xấu hổ là chỉ có đôi chân ngắn của gã chạy đi còn những người khác bao gồm cả cha của gã cũng chưa động đậy, quả nhiên là đang diễn kịch một vai.
“Các vị, xin hãy giúp đỡ!” Ánh Vô Địch ôm quyền, xin người của núi Bất Diệt giúp đỡ.
Cuối cùng mọi người đồng ý, cho dù trước kia thế nào thì bây giờ nếu đã kết thành công thủ đồng minh, vậy đi tương trợ một phen cũng không sao.
“Các ngươi đi đi, hình như ta đã thấy con hồ ly già mà các ngươi miêu tả, ta đi gặp nó trước.” Yêu Yêu mở miệng.
Dứt lời, vèo một tiếng nàng ta đã biến mất khỏi nơi này, khoảnh khắc kiêu ngạo cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.
Con hồ ly già kia còn ở gần đây? Mọi người nghiêm nghị, đặc biệt là tiểu đạo sĩ trợn mắt suýt chút nữa con ngươi rơi ra ngoài, gã sợ con hồ ly què chân kia, nói gã có tai họa đẫm máu, kết quả đúng là có thật!
Mọi người nhích người, nhanh như tia chớp, vụt qua một vùng đất trên cánh đồng hoang vu, ven đường phát hiện vài đội quân đang chém giết, nhưng bọn họ không tham gia vào.
Cho đến cuối cùng, bọn họ đã tới nơi cần đến, một vùng núi thấp trên cánh đồng hoang vu, nơi này có nhiều đội quân đang chém giết, Vũ Hóa Thần Thể, Hoàng Kim Thiên Chu, Kim Lân Đạo Tử, thiếu chủ Bạch Phụng tộc và những người khác đều ở đây, thảm hại kinh khủng, bọn họ từng đoạt xá(2), dung nhập với cánh đồng hoang vu này mà bây giờ thân thể rách nát, xác thịt gần như bị hủy.
(2) Đoạt xá: hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý mình, cưỡng ép chiếm cứ thân thể của thần hồn nhỏ yếu hơn.
“Hóa ra là các ngươi, âm hồn, quỷ vật dị vực, thật đáng chết, bổn tọa đã tìm các ngươi hơn một năm, không ngờ có thể nhìn thấy các ngươi ở đây, ha ha, đúng là may mắn!” Người dẫn đầu cười to.
Hắn là đứa con thứ năm của Linh Uy Hầu, anh trai của Phổ Lâm.
Gần một năm nay, Linh Uy Hầu sứt đầu mẻ trán, đứa con trai nhỏ nhất Phổ Lâm đã chết, đứa con thứ tư khi đuổi giết những âm linh đó không hiểu sao lại chết khiến cho lão nổi giận.
Lão hận không thể tắm máu tất cả âm linh bên ngoài cao nguyên Hung Thú, nhưng những người đó đều biến mất, không tìm thấy một ai.
Đặc biệt là Linh Uy hầu phủ của lão lại bị người ta cướp sạch, kho báu cũng bị người ta dọn hết khiến lão vô cùng nhục nhã, đến bây giờ vẫn không biết là ai làm.
Nếu biết đó cũng là âm linh Yêu Yêu trong mắt lão gây ra, phỏng chừng sẽ tức đến nổ phổi.
“Tiểu hầu gia Phổ Thiên, những âm linh đó giết hại huynh đệ của ngài sao? Trông chẳng ra làm sao, để bọn ta bắn chết chúng đi!” Tiễn thủ thần cười nói.
Lúc này, thần linh trên cao nguyên Hung Thú chỉ cần gây khó dễ với vực thẳm Chu Tước, phát động đại quân và bộ phận chư hầu đi trước, phụ trách dọn dẹp chướng ngại trên đường.
Linh Uy Hầu cũng ở trong đội ngũ xuất chinh, mấy người con của lão đều tham gia, trong đó người con thứ năm Phổ Thiên đi trên con đường nhỏ này, gặp được Kim Lân Đạo Tử và những người khác.
“Ù, không được để ai chạy thoát, tốt nhất là nên bắt sống, dâng bọn chúng cho cha của ta, như vậy mới khiến ông ấy hài lòng.” Phổ Thiên nói.
Trận chiến càng ác liệt hơn, Kim Lân Đạo Tử, Phật tử Thích Hoành, Hoàng Kim Thiên Chu với những người khác đã tới vực sâu gần cánh đồng hoang vu này hơn một năm và kết giao với nhiều ngoại tộc, vì vậy bọn họ không phải chiến đấu một mình.
Trên mảnh đất này, đội quân của bọn họ có tổng cộng hơn năm trăm người.
Nhưng đối mặt với ba nghìn kỵ binh hoàn toàn không đáng kể, ba nghìn kỵ binh này đều là quân tinh nhuệ, tuyển chọn từ ba trăm nghìn kỵ binh.
Xích xích xích!
Tiễn vũ dày đặc trên bầu trời, chùm tia sáng đan chéo, tiễn thủ thần giương cung bắn một lần nữa khiến cho những người tiến hóa mạnh mẽ kia kêu thảm thiết, ngã xuống đất hàng loạt.
Mặc dù Sở Phong và những người khác tới kịp lúc, suýt nữa bị giết đầu tiên, cũng giật mình khi chứng kiến cảnh có quá nhiều người chết, trên đất tràn đầy máu tươi, hơn năm trăm người phe Kim Lân Đạo Tử, chỉ trong thời gian ngắn đã giảm xuống còn không tới một trăm người, hơn bốn trăm người bị bắn chết!
Nói tóm lại, đối mặt với đội quân xạ thủ thần có cơ cấu tổ chức thì những người tu luyện bình thường chẳng là gì cả.
Nếu Kim Lân, Thích Hoành, Vũ Hóa Thần Thể không đủ mạnh thì bọn họ cũng đã bị bắn chết.
Ngoài ra, bọn họ có thể tiếp tục chống đỡ cũng có liên quan đến mệnh lệnh của Phổ Thiên, yêu cầu bắt sống bọn họ.
“Buông vũ khí, quỳ xuống đất đầu hàng, ta sẽ tha chết cho các ngươi!” Phổ Thiên quát.
“Cái gọi là vực thẳm thần thú hoàn toàn không là gì, khi đối mặt với thần linh của cao nguyên Hung Thú, qua các thế hệ đều bại nhiều thắng ít, tốt nhất các ngươi nên thức thời một chút.” Đội quân bên này, có người khiển trách.
“Rắc rối lớn rồi!” Đại Hắc Ngưu cảm giác da đầu tê dại, loại xạ thủ thần có cơ cấu tổ chức là khó đối phó nhất, đối với người tu luyện bình thường quả thực không có cách nào hóa giải.
Trừ phi sức mạnh vượt xa bọn chúng, trực tiếp quét qua.
Nói cách khác, một đòn bắn của xạ thủ thần, ngoại trừ Á Thánh tới, nếu không làm sao những người tu hành khác chống đỡ nổi?
“Nơi này không tệ, có từ trường thiên nhiên, có nhiều nam châm, ta đi bố trí một chút rồi sau đó ta và Trích Tiên liên thủ oanh sát!” Sở Phong mở miệng nói.
Sau đó, hồn quang của hắn biến mất, hoàn toàn lẫn vào trong bóng tối, đi bố trí Tràng Vực.
Khi Sở Phong xuất hiện lần nữa, dặn dò Ánh Trích Tiên, hai người liên thủ, yên lặng lẻn vào quân đội và thi triển Thất Bảo Diệu thuật bất ngờ!
Ầm!
Ánh sáng đầy màu sắc phát nổ, trong thời gian ngắn nổ tung hơn tám mươi kỵ binh, vì bọn họ đứng quá gần và đều đang giương cung cho nên hoàn toàn không phòng bị, không biết có người đã dùng Tràng Vực trực tiếp xuất hiện trong đội ngũ của bọn họ.
“Tên giặc từ đâu ra, bắn chết cho ta!” Phổ Thiên giận dữ.
Trong đội ngũ kỵ binh của hắn ta lại có hai người xông tới, kề vai sát cánh, thật sự quá kiêu ngạo, dám xông vào đoàn bắn cung có cơ cấu tổ chức.
“Lập tức bắn chết chúng cho ta!”
“Không được, trời có sương mù, bọn họ biến mất, tinh thần lực không có cách nào tập trung vào bọn họ!” Một xạ thủ thần kêu lên, thông báo rằng không thấy hai người bọn họ.
“Là Tràng Vực, chúng ta lùi lại, mau rời khỏi đây!” Một người khác hô.