Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phổ Thiên nghe vậy, sắc mặt thay đổi không ngừng, nói: “Rời khỏi đây, dùng cờ Phá Vực, phá vỡ cái gọi là Tràng Vực cho ta!”
Quân đội sợ nhất thứ gì, đương nhiên là Tràng Vực, cho dù là một trăm nghìn kỵ binh, nếu lạc vào trong Tràng Vực đáng sợ thì trong khoảng thời gian ngắn toàn quân sẽ bị diệt.
Nhưng, trong quân đội cũng có cách ứng phó tương quan, ví dụ như cờ Phá Vực!
Xích xích xích!
Ầm!
Đúng lúc này, Sở Phong và Ánh Trích Tiên lại liên thủ oanh sát lần nữa, đột ngột xuất hiện gần Phổ Thiên.
“Các ngươi…”
“Nhớ kỹ, người giết chết lục đệ Phổ Lâm và tứ ca của ngươi chính là bọn ta, hiện tại cũng đưa ngươi lên đường!” Cùng lúc tinh thần truyền âm vang lên, những tia sáng đầy màu sắc rơi xuống.
“A…”
Phổ Thiên hét lớn, đúng lúc bị tia sáng rơi trúng và nổ chết ngay tại chỗ.
Nhưng trong thân thể của hắn ta có bùa hộ mệnh, còn có Linh Uy hầu cha của hắn ta cho một sợi linh hồn ánh sáng khác, bộc phát trong nháy mắt.
Nhưng Sở Phong và Ánh Trích Tiên không phải ứng phó lần đầu tiên, kinh nghiệm phong phú, hoàn toàn giết chết Phổ Thiên trong phút chốc.
Ầm! Ầm! Ầm!
Thời gian không dài, hai người liên thủ trực tiếp oanh sát mấy trăm người, quân đội hoàn toàn đại loạn, đến khi bọn họ lao ra khỏi phạm vi của Tràng Vực thì phát hiện nòng cốt đều bị nổ chết.
Tuy rằng còn dư là hơn hai nghìn người, nhưng đều đã chạy tán loạn.
Trên thực tế, chỉ cần đội quân này chỉnh đốn lại, thực sự có thể đối phó với Sở Phong và những người khác, chắc chắn chiếm ưu thế tuyệt đối, đáng tiếc là bọn chúng bị đánh trở tay không kịp, người chủ sự và một số tầng lớp cao chết trong Tràng Vực thì đội quân sẽ lập tức tan vỡ.
Ở đằng xa, Ánh Vô Địch, Tần Lạc Âm, Đại Hắc Ngưu, hổ Đông Bắc và những người khác đã cứu Kim Lân Đạo Tử, Phật tử Thích Hoàng với những người còn lại ra, những người này đều bị thương nặng, tình huống không ổn lắm.
“Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, ngộ nhỡ đám kỵ binh kia chỉnh đốn lại, trở về đánh chúng ta lần nữa thì tình hình sẽ rất tệ.” Sở Phong nói.
Khi nhìn thấy Sở Phong lần nữa, những người này sửng sốt rõ ràng, không phải hắn đã biến mất hơn một năm rồi sao, không ngờ hôm nay lại xuất hiện.
Đồng thời, bọn họ cũng nhìn thấy người của núi Bất Diệt, bất kể là Kim Lân Đạo Tử hay là Phật tử Thích Hoành hoặc Vũ Hóa Thần Thể và những người khác đều trố mắt đứng nhìn.
“Các ngươi…Làm sao tới được?” Hoàng Kim Thiên Chu lắp bắp, bọn họ tiến vào từ Đại Mộng Tịnh Thổ, nhưng rõ ràng nơi đó không có những người này.
“Con trai ơi con trai à, nơi này là hậu hoa viên của núi Bất Diệt, ngươi nói xem bọn ta làm sao tới được?” Lão Lư đắc ý dào dạt.
“Còn ai nữa không?” Kim Lân Đạo Tử hỏi.
“Tới hết rồi, đều đang ở đây.” Sở Phong đáp.
“Cảm ơn Sở huynh không tính toán hiềm khích trước đây, chạy đến cứu viện, cảm ơn!” Kim Lân, Thích Hoành nghiêm túc hành lễ, tỏ vẻ cảm ơn.
“Đi, chúng ta đến đại bản doanh khác, nơi đó có một đội quân của vực thẳm, coi như là an toàn.” Thiếu chủ Bạch Phụng tộc nói.
Bọn họ có quan hệ thân thiết với người của vực thẳm, lợi dụng Hô Hấp pháp, diệu thuật để đổi lấy máu thần với con cháu của vực thẳm, điều này không phải là bí mật gì, Ánh Vô Địch và những người khác đã biết từ lâu.
Cuối cùng, Sở Phong, Ánh Vô Địch, Đại Hắc Ngưu với những người còn lại hộ tống bọn họ lên đường, những người này đều bị thương nặng, nếu không tiễn một đoạn đường thì có thể sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Đây là vùng núi, mảnh đất núi non trùng điệp hiếm hoi trên cánh đồng hoang vu, thuộc về một cứ điểm bên ngoài vực thẳm Đằng Xà, có một số người tiến hóa sức mạnh không tầm thường trấn giữ.
Kim Lân, Vũ Hóa Thần Thể, Thích Hoành và những người khác không phải tới lần đầu cho nên rất quen thuộc với nơi này, người đóng quân ở đây cũng biết bọn họ, bẩm báo sơ qua rồi để bọn họ đi vào.
Trong núi, có vài tòa đại điện bằng đá thô ráp, thường là nơi ngồi canh gác của các cao thủ trấn giữ ở đây.
“Ai đang trấn giữ gần đây?” Kim Lân Đạo Tử dò hỏi.
“Đằng Hoang đại nhân trấn giữ ở đây.” Có người báo cho.
Trong mắt Kim Lân xuất hiện thần mang, Đằng Hoang chính là cháu đời thứ năm của thần thú đương đại, đã tiến tới cảnh giới Á Thánh, sức mạnh cao thâm khó đoán.
“Vào trong đi, nói cho ta biết các ngươi gặp phải rắc rối gì.” Trong cung điện bằng đá thô ráp truyền đến một giọng nói ôn hòa của người đàn ông trung niên, đúng là Đằng Hoang sở hữu huyết mạch thần thú.
Khi tiến vào trong đại điện, Sở Phong và những người khác ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông da trắng nõn đang ngồi trên ngai vàng trong cung điện, nhìn bọn họ bằng ánh mắt hiền hòa.
“Phốc!”
Đột nhiên, Kim Lân ra tay, chém ngang lưng Ánh Vô Địch!
Cùng lúc đó, Thích Hoành cũng tạo ra một bàn tay vàng to chưởng vào Đại Hắc Ngưu đứng bên cạnh y, bất ngờ không kịp phòng bị, Đại Hắc Ngưu bị chưởng đến chia năm xẻ bảy.
Phốc!
Vũ Hóa Thần Thể, Hoàng Kim Thiên Chu, thiếu chủ Bạch Phụng tộc và những người khác đều lần lượt đánh lén, ra tay trong nháy mắt.
“Thật can đảm, đám rắn độc các ngươi, lấy oán trả ơn!” Cho dù là Hoàng Ngưu có tính tình tốt nhất, lúc này cũng giận dữ, đôi mắt đỏ lên, đối phương lại dám làm như thế!
“Kim Lân ngươi…” Ánh Vô Địch quả thực không thể tin vào mắt mình, Kim Lân kết quan hệ công thủ đồng minh sẽ động thủ với y, huống hồ ngày thường giao tình của bọn họ cũng tốt, vậy mà hắn ta lại chém ngang lưng của y.
“Thật là quá vô sỉ!” Sở Phong lạnh giọng nói, giận tím mặt.
Lúc này, Sở Phong và Ánh Trích Tiên bị ngăn cách bởi một khoảng nhất định, không thể thi triển Thất Bảo Diệu thuật trước, vì vậy bọn họ lần lượt thi triển thần thuật, che chở những người bị thương.
“Kim Lân!” Ánh Vô Địch tức giận gọi, hiện tại người khó chịu nhất chính là y, biết người biết mặt không biết lòng, y và Kim có quan hệ không tệ, quen biết nhiều năm cũng xem như là bạn tốt.
Ngày thường, Kim Lân Đạo Tử không tranh chấp gây sự gì, hắn ta rất khí phách vô vi, từ phẩm cách đến tính tình phải nói là tuyệt đối tốt, kết quả một quân tử khiêm tốn như vậy lại vô sỉ và nham hiểm như thế, đột nhiên hạ thủ với y.
Còn nữa, trước đó cũng từng vượt qua hoạn nạn cùng nhau, một bên gặp nạn và bên còn lại chi viện, hợp tác rất tốt, tín nhiệm lẫn nhau.
“Tên hói đầu, đầu trọc, a di đà phật, mấy người các ngươi!” Đại Hắc Ngưu cũng khó chịu, rít gào, ánh sáng linh hồn chia năm xẻ bảy tập hợp lại, được Hoàng Ngưu bảo vệ phía sau.
Nó tức điên, buồn bực chết đi được, nó có lòng tốt cứu người, kết quả lại bị người ta lấy oán báo ơn, tập kích giết nó, nếu có thân thể và máu thịt thì nhất định đã tan xương nát thịt rồi.
Mặc dù ở trạng thái hồn quang, nhưng hiện tại nó cũng đã bị thương rất nặng, chưởng pháp màu vàng của Thích Hoàng vô cùng lợi hại, đổi lại là người bình thường có thể sẽ bị nổ chết.
Hiện tại Đại Hắc Ngưu là Vô Kiếp Ngưu Ma Thần Thể, có thể giảm bớt thương tổn được gọi là Vô Kiếp.