Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong cung điện, một đám người của núi Bất Diệt đều chạy tán loạn, có một số người bị đánh lén và bị thương nặng, suýt chút nữa xuất hồn đi!
“Vong ơn phụ nghĩa, Nông phu và con rắn(1), chúng ta có lòng cứu ngươi, kết quả là ngươi cắn lại bọn ta!” Sắc mặt của Ánh Vô Địch tái mét, y đang nôn ra máu.
(1) Nông phu và con rắn: Một câu chuyện nói về người nông dân cứu con rắn bị thương, khi nó khỏe lại thì cắn chết người nông dân.
Lần này là y đề nghị tới cứu người, cuối cùng lại hại mọi người rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Kim Lân thở dài: “Ánh huynh, xin lỗi, thực ra ta cũng vì muốn tốt cho ngươi, muốn đưa ngươi trực tiếp trở về Đại Mộng Tịnh Thổ, nói cách khác là ta sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tiểu đạo sĩ nghe thấy, nhảy dựng lên và nói: “Kim Lân, tên tặc tử, vật trong ao(2), đạo gia ta nói cho ngươi biết, khai trừ ngươi khỏi Đạo tộc, tự đi tìm cái hồ nước của ngươi rồi ở một mình đi!”
(2) Vật trong ao: ẩn dụ cho người có tham vọng, không muốn ở trong góc.
Không chỉ có gã, những người khác đều cảm thấy Kim Lân Đạo Tử là đạo đức giả, chém ngang lưng người ta còn tỏ dáng vẻ như thế, đáng giận kinh tởm.
“Ánh huynh, bọn ta cũng là bất đắc dĩ.” Thích Hoành cũng mở miệng.
“Lý do là gì?!” Hồn quang của Ánh Vô Địch lập lòe, nhấp nháy kịch liệt, cảm giác sắp tức đến nổ tung.
“Lúc trước, khi bọn ta cậy nhờ Á Thánh Đằng Hoang, có nhắc tới đạo hữu Sở Phong có một chiếc Hồn Chuông, có thể chống lại vòng xoáy kết nối với thế giới của chúng ta, giam cầm hạt hồn quang.”
Thích Hoành bình tĩnh nói ra, một năm trước bọn họ bán cho Sở Phong, dấn thân vào Á Thánh Đằng Hoang, nói cách khác, thân là cháu đời thứ năm của thần thú, dựa vào đâu ban máu thần thú cho bọn họ, chỉ dâng lên Hô Hấp pháp và dị thuật là không đủ, dị thuật ở thế giới này mới có hy vọng nổi lên nhanh chóng.
Sắc mặt của Đằng Hoang nhìn có vẻ bình thản, nhưng dã tâm bừng bừng, tâm chí cao xa, gã luôn muốn thoát khỏi thế giới này, tiến vào cái gọi là dị vực.
Trong mắt gã, Hồn Chuông kia có thể chính là tia hy vọng, có thể đưa hồn quang của gã vượt qua vách tường ranh giới của vũ trụ, tiến vào thế giới rộng lớn kia của Kim Lân, Thích Hoàng và những người khác.
Vì vậy, gã yêu cầu đám người Kim Lân, Thích Hoành, Vũ Hóa Thần Thể chú ý, một khi phát hiện ra Sở Phong thì giết chết bất luận tội, cướp lấy Hồn Chuông, nếu không đối phó được lập tức thông báo với gã.
“Kim Lân, Thích Hoành, tuy rằng các ngươi giải thích như vậy, nhưng theo ta thấy, các ngươi vẫn rất vô sỉ, ngày đầu tiên bán đứng Sở Phong, hôm nay cũng không biết xấu hổ cầu viện, trước đó không lâu nếu không có bọn ta thì các ngươi đã bị người ta giết chết rồi.” Ánh Vô Địch giận dữ.
Kim Lân Đạo Tử gật đầu: “Có thể thấy, chung quy mọi thứ ở đây sẽ bị lãng quên, cuối cùng chúng ta sẽ không nhớ về nó nữa, cho nên ta mới mở lồng giam ác quỷ trong lòng mình ra, không kiềm chế bản thân.”
Dựa theo lời giải thích của hắn ta, tốt nhất là nên tiễn đám người Ánh Vô Địch đi, nói cách khác là chờ sau khi Á Thánh Đằng Hoang có được Hồn Chuông thì bọn họ có thể sẽ không đi được nữa!
Cuối cùng, chiếc Hồn Chuông này có thể buộc tất cả mọi người ở lại.
“Ánh huynh, ta khuyên ngươi nên tự mình kết thúc, hóa thành hồn vũ trở về đi.” Kim Lân Đạo Tử khuyên nhủ.
Lúc này, rốt cuộc Á Thánh Đằng Hoang cũng mở miệng: “Các ngươi lo lắng quá rồi, nếu phối hợp với ta thì sao ta lại làm tổn thương các ngươi được, các ngươi sẽ giống như đám người Kim Lân và Vũ Hóa Thần Thể, ở lại bên cạnh ta, làm việc cho vực thẳm Đằng Xà, nói không chừng tương lai bộ tộc Đằng Xà ta và các ngươi có thể cùng nhau tiến vào vũ trụ của các ngươi.”
“Đằng Xà được tính là thần thú sao?” Lão Lư nhỏ giọng hỏi hổ Đông Bắc, ông ta hiếm khi khí phách một lần, không sợ hãi.
Tiểu đạo sĩ mở miệng: “Chắc là tính, năm đó tiểu đạo ta ăn rồi, hương vị không tệ, sau khi hầm chín còn ăn ngon hơn thịt chó đen!”
Thực ra, hai người bọn họ chủ yếu là cảm thấy, Yêu Yêu hẳn là sẽ đi theo đến, giết Á Thánh còn không đơn giản?
Cho nên, bọn họ mới dám to gan như vậy.
Nói cách khác thì với tính cách của hai người kia, nhất định là rất sợ chết, có thể tạm thời giả vờ tạo phản.
Có thể thấy là bọn họ suy nghĩ nhiều, Yêu Yêu đuổi theo con hồ ly què chân, không đi theo đến trước.
“Ha ha…” Đằng Hoang híp mắt ngồi trên ngai vàng trong cung điện bằng đá thô ráp, sự lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, hắn cười lạnh lùng và thản nhiên nói: “Dám khinh nhờn thánh nhân, đúng là tự tìm đường chết!”
Leng keng!
Lúc này, Sở Phong lấy một chiếc Hồn Chuông màu đen ra, trực tiếp nắm trong tay và nói: “Ngươi muốn cái này?”
“Đưa lên đây đi!” Đằng Hoang lạnh lùng nói, giọng điệu kiên định mà bá đạo, chân thật đáng tin, nhìn xuống Sở Phong ở phía dưới.
Sở Phong nói: “Hồn Chuông này đã bị ta tế luyện, nó rất đặc biệt, là một vật quý báu, nhưng nó cũng rất yếu ớt, bên trong có cơ chế tự hủy, ta chỉ cần niệm chú thì sẽ kích hoạt cơ chế này.”
“Một con kiến như ngươi cũng dám uy hiếp ta?!” Đằng Hoang lạnh giọng nói, độ ấm xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, phát ra thánh uy khiến cho nhiều người ở đây nơm nớp lo sợ, run bần bật, hoàn toàn không chịu đựng được.
Cho dù ý chí vô cùng mạnh mẽ, nhưng hồn quang vẫn đang run rẩy theo bản năng.
Dính một chữ thánh, mặc dù là Á Thánh, sức mạnh cũng long trời lở đất, vượt xa hơn cấp Kim Thân rất nhiều, không thể so sánh nổi.
Dong!
Hồn Chuông phát ra tiếng vang nặng nề, đồng thời khuếch tán sóng gợn và dương khí, che chở Sở Phong.
Sở Phong nói: “Ở vũ trụ của bọn ta, phàm là người nói chuyện với ta như vậy đều sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm, kẻ nói người ta là con kiến, bị người ta đập một phát chết thành con kiến, vậy thì buồn cười quá.”
“Ha ha…” Đằng Hoang cười lạnh, ý tứ giễu cợt rõ ràng, nói: “Đừng nói bị thứ nhỏ bé như ngươi tiện tay đập chết, dù cho Á Thánh thực sự đến đây, trước mặt người có thần huyết như ta cũng chẳng đáng là gì!”
“Đừng nói nhảm nữa, ngươi để người của ta rời đi, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, đưa Hồn Chuông cho ngươi và không kích hoạt cơ chế tự hủy!”
“Ngươi là cái thá gì mà dám uy hiếp ta?” Đằng Hoang uy nghiêm đáng sợ nhìn xuống Sở Phong, con ngươi vô cùng lạnh lẽo, giống như ánh sáng của con dao.
“Ong!”
Trong nháy mắt, Hồn Chuông màu đen run lên, năng lượng dâng trào, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Đương nhiên không có cái gọi là cơ chế tự hủy, chẳng qua là Sở Phong làm ra vẻ ta đây thôi, hắn tin rằng đối phương để ý đến Hồn Chuông như vậy, nhất định sẽ tin là có, không muốn mạo hiểm.
“Cặn bã, cút hết ra ngoài cho ta!” Đằng Hoang quát lớn, nhìn chằm chằm đám người Ánh Vô Địch, Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong, Tần Lạc Âm và thiếu nữ Hi.
“Ta…” Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ Hi căng thẳng, vô cùng tức giận, khi ở dương gian, có ai dám làm nhục nàng như vậy? Đương nhiên, nàng thừa nhận bản thân không đủ mạnh, nhưng nàng có thể tìm ông nội của nàng, thần thú cấp Á Thánh thì sao, trực tiếp dùng một đầu ngón tay chọc chết!