Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1704 - Chương 1704: Thần Thú Cũng Sợ Hãi Phát Run (2)

Thánh Khư Chương 1704: Thần thú cũng sợ hãi phát run (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đồng thời, thiếu nữ Hi cũng rất hối hận, vì sao không mang theo ô Thiên Đạo vào?

“Huhu…” Ánh Hiểu Hiểu cũng khóc nức nở, cô nhóc lớn như vậy rồi chưa từng chịu uất ức thế này.

Sắc mặt của Ánh Vô Địch khó xử đến cực điểm, nếu hôm nay không phải ý trượng nghĩa quá, một hai phải tới cứu người thì hoàn toàn sẽ không xảy ra những việc này, y tự trách mình rất nhiều.

“Nghe lời, các ngươi ra ngoài hết đi!” Sở Phong vuốt ve mái tóc bạc sáng như tuyết của Ánh Hiểu Hiểu, kêu mọi người rời đi.

“Không hổ là cha của ta, hai mươi năm sau, tiểu đạo sẽ thay cha tới báo thù!” Vèo một tiếng, tiểu đạo sĩ biến mất khỏi đó, khá quyết đoán.

Sau đó, gã lại nói một câu: “Đừng có lề mề nữa, nếu không sẽ phụ tâm huyết của cha ta đó!”

Âu Dương Phong phồng quai hàm lên, nó rất muốn phun nước miếng lên người ngồi trên ngai vàng kia, nhưng cuối cùng nó vẫn nhịn xuống, mọi người từng người đến ôm Sở Phong một cái rồi lui ra.

Kim Lân mở miệng: “Đằng Hoang tiền bối, như vậy không ổn lắm, theo bọn ta được biết, tên Sở Phong này có danh xưng là ma đầu, tàn nhẫn độc ác, nếu thả mấy người đó đi thì sẽ không có cản trở gì đối với hắn, có thể hắn sẽ có thủ đoạn khác.”

Sở Phong nhìn về phía hắn ta và nói: “Kim Lân, ngươi nói ngươi là vì sau khi vào thế giới này nhất thời u mê nên mới thả ma quỷ trong lồng giam trong lòng ra, nhưng theo ta thấy thì ngươi hoàn toàn không phải thứ tốt lành!”

Sở Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, đến nước này, Kim Lân còn nhắc nhở đối phương, không phải người lương thiện gì cả.

“Nếu hiện tại đứng ở lập trường đối địch, mọi thứ ta làm đều hết sức bình thường.” Kim Lân đáp, hắn ta cao gầy, nhìn không có chí tiến thủ, không tranh chấp với mọi người, nhưng hiện tại khiến người ta tức giận, hận không thể lập tức giết chết hắn ta.

“Công chúa Yêu Yêu!”

“Tỷ tỷ!”

Sau khi Đại Hắc Ngưu, thiếu nữ Hi và những người khác chạy thoát, chạy điên cuồng dọc theo con đường cũ, hơn nữa còn dùng tinh thần truyền âm rít gào về một phương hướng riêng, triệu hồi Yêu Yêu, hy vọng nàng ta có thể đánh tới trước và cứu Sở Phong.

“Đại nương, người đang ở đâu, không mau tới đây!”

“Mẫu thân đại nhân, nhanh chóng đến đây, mau hiện thân đi, đến cứu giá, nếu không cha của con sẽ bị người ta hại chết!”

Giờ phút này, tiểu đạo sĩ kêu lên, giống như sư tử hống, âm thanh vang vọng, truyền đi rất xa.

Đồng thời mọi người đang khẩn trương cũng lộ vẻ mặt kỳ lạ, âm thầm suy đoán rằng chốc lát nữa mông của tiểu đạo sĩ chắc là sẽ bị đánh thành mười tám cánh hoa.

Trong cung điện bằng đá, thần thú Đằng Hoang lạnh nhạt vô tình nhìn Sở Phong, giống như cự long nhìn xuống côn trùng, loại ánh mắt không mấy thiện cảm, mà hoàn toàn là coi thường.

“Đưa nó lên đây!” Gã vươn tay.

“Được thôi, cho ngươi!”

Sở Phong nói rồi bắt lấy Hồn Chuông màu đen, sau đó đồng thời ném nó về phía trước, đột nhiên Hồn Chuông rung lên.

Xích!

Một chiếc Thanh Bì hồ lô vừa rồi bị Hồn Chuông bao phủ, bây giờ lại hiện ra, phun mạnh chất màu khủng bố ra.

“Ngu xuẩn, cho dù ngươi cầm thần khí trong ta, ta ngồi lù lù bất động ở chỗ này, ngươi cũng không giết được ta…” Nhưng vừa nói tới đây, Đằng Hoang lập tức kêu la thảm thiết, đáng sợ vô cùng, ầm một tiếng đâm sập đỉnh cung điện, gấp như chó nhà có tang, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa bị hù chết.

“Vật chất màu xám cấp thần, đáng chết…” Gã muốn chạy trốn.

Nhưng đã trễ rồi, gã đã bị vật chất màu xám ăn mòn, bám dính trên người.

Điều đáng sợ nhất là loại vật chất màu xám này vừa xuất hiện, còn đáng sợ hơn so so với Sở Phong nghĩ, dường như nó vô cùng nhạy cảm đối với thần thánh, thần thú vô cùng mẫn cảm, tham lam, nhận thức chuẩn loại sinh vật này, bỗng nhiên chủ động bổ nhào lên giết chúng, tốc độ cực kỳ nhanh.

Cho dù Đằng Hoang đã cảnh giác, bỏ chạy trước, nhưng vẫn không thể tránh được.

“A…” Đằng Hoang kêu gào thảm thiết, phóng lên trời cao rồi lại té xuống đất, trúng vào giữa vùng núi, hóa thành bản thể Đằng Xà khổng lồ, thô to dọa người, đập nát rất nhiều đỉnh núi.

Sở Phong nhìn thấy vật chất màu xám kia hóa thành thành một hình người, gặm cắn trên thân Đằng Xà, hơn nữa trong lúc đó, hình người kia bỗng nhiên quay đầu rồi nhe răng cười với Sở Phong, thảm thiết và dữ tợn vô cùng, còn khủng khiếp hơn lệ quỷ.

Giờ phút này, Sở Phong rùng mình một cái, hắn thấy sợ hãi, không biết dùng Thanh Bì hồ lo thu thập nhiều vật chất màu xám như vậy về cuối cùng là đúng hay sai.

Nhưng hiện tại thì hắn cảm thấy rất hữu dụng.

Sở Phong lạnh lùng mở miệng: “Ta nói rồi, người nói chuyện như vậy với ta đều sẽ chết, ngươi…Thần thú? Á Thánh? Cũng chỉ đến thế thôi.”

“Vật chất kỳ dị cấp Thần! Sao có thể có chuyện đó, một Quỷ Hồn nho nhỏ như ngươi làm sao có thể tiếp xúc được thứ này? Áaa... Không, ta không muốn chết!”

Đằng Hoang kêu gào thảm thiết. Khó có thể tin một vị Á Thánh lại có thể sợ hãi đến như vậy, tiếng kêu của gã vô cùng thảm thiết, biểu tình thống khổ, thần sắc khủng hoảng, tràn ngập hoảng sợ.

Khói xám trên người gã hóa thành hình người, bò rạp trên người gã, hung mãnh cắn xé, gặm nuốt như một con mãnh thú đang vồ giết một con động vật ăn cỏ. Nó phi thường hung ác, bá đạo và khát máu, trời sinh đã có thể áp chế vạn vật.

“Phụt!”

Thân thể của Đằng Hoang đang dần thu nhỏ lại, nhìn như đã bị hút rất nhiều máu và Hồn Quang, sức lực cũng dần cạn kiệt.

Ầm!

Gã vung mạnh thân thể Đằng Xà khổng lồ của mình đánh vào chỗ mấy ngọn núi, thân rắn vừa giống roi thép, vừa giống như một thanh kiếm sắc, trực tiếp đánh nát một ngọn núi, nửa trên của ngọn núi bay tít lên trời.

“Ta đã nói qua, mấy tên dám ương ngạnh với ta đều chết cả rồi, ngươi cũng không có tài cán gì, chắc sẽ chết nhanh hơn đấy.” Sở Phong đang đứng trên phế tích của một cung điện bằng đá đã bị tàn phá, nhìn xuống Đằng Hoang ở phía mảnh núi đằng xa. Bên trong lời nói cảu hắn ẩn chứa sự lạnh lẽo.

“Muốn giết ta? Sao có thể được, ta phải sống sót!” Đằng Hoang gầm nhẹ, lại hóa thành hình người trong chớp mắt. Thân thể của gã thu nhỏ lại, trên người dày đặc các loại phù hiệu. Gã đang sử dụng bí thuật của tộc Đằng Xà hòng kéo dài mạng sống.

“Áaa...” Nhưng mà sau đó gã lại kêu rên thảm thiết, khói xám kia cũng thu nhỏ lại thành hình người, trở nên càng thêm nồng đậm, tiếp tục quấn lấy nhằm lấy mạng của hắn.

“Cái này... so với vật chất cấp Thần bình thường còn đáng sợ hơn. Trời ơi, bất kỳ vị Thần nào chạm vào nó đều không thể sống thọ.” Đằng Hoang hoảng sợ kêu to.

Thân là Á Thánh, thường ngày gã vẫn trầm ổn thong dong, sao có thể thất thố như thế được? Hết thảy đều là bởi vật chất màu xám này quá trí mạng, vượt xa dự liệu của gã, khiến gã vô cùng kinh hãi.

“Xoạt” một tiếng, tinh lực của gã đã khô héo một lượng lớn, bị vật chất màu xám kia cắn nuốt, khiến cho cả người nhanh chóng suy nhược.

Sở Phong tất nhiên biết vì sao lại thế. Vật chất màu xám này đều lấy ra từ trên người nhóm lão thần mạnh nhất kia, mấu chốt nhất chính là chúng vô cùng đậm đặc, số lượng lại lớn, hoà quyện từ vật chất kỳ dị trên người mấy trăm vị Thần, làm sao có thể không đáng sợ?

Bình Luận (0)
Comment