Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhân vật cấp Thần đều bị vật chất màu xám này tra tấn vô cùng thê thảm, tuổi già phải sống trong kinh hoàng mà mất mạng, huống chi là Đằng Hoang. Chỉ một lúc mà gã đã mất nửa cái mạng.
Đằng Hoang cảm thấy sống tiếp là không có khả năng, bèn rít gào: “Ta có chết cũng phải kéo ngươi theo!”
Gã ra sức giãy dụa, bỗng nhiên ngồi dậy, muốn vọt về phía Sở Phong.
Nhưng làn khói xám kia vẫn không ngừng quấn lấy gã, hóa thành hình người, hóa thành mãnh thú, hóa thành ác quỷ, không ngừng biến hóa hình dạng, muốn chui vào bên trong thân thể gã.
“Á, ngươi là... Tứ ca, sao ngươi có thể còn sống? Ngươi chỉ là ảo giác, cút ngay, ngươi sớm đã bị ta giết chết hai mươi năm trước!” Đằng Hoang con mắt đỏ rực.
Gã lại một lần nữa đánh về phía Sở Phong, muốn xuống tay với hắn.
Sở Phong cũng không e ngại, rút hồ lô ra rồi vỗ mạnh dưới đáy của nó. "Phụt" một tiếng, từ miệng hồ lô phun ra càng nhiều vật chất màu xám, càng thêm đậm đặc.
Chỉ trong thời gian ngắn, đám vật chất màu xám này hóa thành lệ quỷ không đầu, xác một con vượn già lông đỏ, ma đầu dữ tợn, thê thảm dã thú,... tất cả đều nhào đến trên người Đằng Hoang.
Mặc dù là Á Thánh, gã vẫn bị đánh gục chỉ trong chớp mắt, bị nhấn chìm trong đám vật chất màu xám kia.
“Đáng chết, đây là vật chất màu xám đã bị biến dị, dù là Thần gặp phải nó cũng phải chết, là vật chất kỳ dị mạnh mẽ nhất. Ông trời ơi, lẽ nào Đằng Hoang ta thật sự phải chết ở đây bởi một con kiến hôi?!” Đằng Hoang gào thét, không thể cam lòng. Gã là Á Thánh, hơn nữa còn là sinh linh đến được cảnh giới này chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bởi vậy vô cùng kiêu căng tự mãn. Kết quả lại thảm như vậy.
Ở trong suy nghĩ của gã, cái gọi là nỗi thê lương lúc tuổi già tối thiểu cũng phải lúc sáu, bảy trăm tuổi mới đến.
“Ha ha...” Sở Phong đứng ở đằng xa lộ ra nụ cười nhạt, nói: “Ngươi lấy ánh mắt cao ngạo nhìn xuống ta, kết quả lại bị con kiến hôi trong mắt ngươi một cước giẫm chết, đúng là buồn cười.”
“Phải đến Dương Gian, đến Dương Gian mới có đường sống duy nhất, ta phải sống sót...” Thanh âm của Đằng Hoang lúc này đã rất suy yếu, thế nhưng gã vẫn giãy dụa, muốn chạy trốn.
Sở Phong nghe vậy có chút động lòng. Dương Gian có đường sống?
Nghĩ tới đây, hắn khống chế Thanh Bì Hồ Lô thu hồi lại một ít khói xám, giảm bớt thương tổn của Đằng Hoang.
“Hửm?!”
Thời khắc này, Đằng Hoang chấn động và hãi hùng, nhìn chằm chằm Thanh Bì Hồ Lô, run giọng nói: “Thần vật Tiên Thiên sinh ra bên trong Hỗn Độn?!”
Đồng thời, gã cũng vô cùng tức giận cùng không cam lòng. Con kiến hôi trong mắt gã lại có thể nắm giữ thứ chí bảo này?
Chai lọ bình thường chỉ có thể cất giữ vật chất màu xám trong một thời gian ngắn, sau đó không lâu sẽ bị nó ăn mòn, thậm chí có thể trực tiếp hoá thành cát bụi, chỉ có loại thần vật Tiên Thiên sinh ra bên trong Hỗn Độn này mới có thể phóng thả thoải mái vật chất màu xám.
“Ngươi đến Dương Gian liền có thể sống sót?” Sở Phong hỏi hắn.
“Thả ta ra đã!” Đằng Hoang lên tiếng, tuy rằng còn nằm trên đất, nhưng trong mắt gã vẫn tràn đầy khát vọng.
Gã cảm thấy Sở Phong có thể sử dụng Thanh Bì Hồ Lô để thu lại chín phần mười vật chất màu xám trên người gã, đương nhiên có một phần là không cách nào trừ tận gốc, đã sớm hòa vào máu thịt và linh hồn của gã.
Nhưng chỉ cần rút bớt chín phần, gã liền có cơ hội sống thêm một khoảng thời gian để suy nghĩ biện pháp, dù là đi dọc theo con đường đi đến Dương Gian mà tổ tông đã phong bế trước kia cũng hơn là ngồi đây chờ chết.
"Không nói thì thôi." Sở Phong cười lạnh, "bịch" một tiếng lại vỗ dưới đáy Thanh Bì Hồ Lô, một đám vật chất màu xám lập tức phun ra.
Vật chất màu xám này đối với máu của sinh vật cấp Thần và Thần Thú đặc biệt mẫn cảm, lập tức bổ nhào về phía trước.
"Áaa..." Đằng Hoang kêu thảm thiết.
Trong nháy mắt, toàn thân gã co rút, hơn nữa thân thể còn toả ra mùi hôi thối. Cơ thể gã đang dần mục nát, huyết dịch cũng tràn ngập mùi hư thối.
Những việc đáng sợ, quỷ dị chỉ xảy ra khi Thần đến tuổi già đều trên từng cái hiện rõ trên người Đằng Hoang. Gã chỉ là một Á Thánh, làm sao có thể chịu nổi?
"Bỏ qua cho ta đi, ta với ngươi không có thù hận gì mà. Mau hút hết đám khói xám này giúp ta." Đằng Hoang lại lên tiếng lần nữa, hoàn toàn khuất phục, hạ thấp tư thế.
Đồng thời, gã cũng cho biết, tại Dương gian có một cổ lão tồn tại vô cùng khủng bố, ngủ say tại những vùng có địa thế sông núi kề nhau nào đó, có năng lực giúp người ta hóa giải loại vật chất kỳ dị này.
"Cái gì, bọn họ lợi hại như vậy sao?" Sở Phong thay đổi sắc mặt.
"Phải, trong đám người bọn họ có một vài tên lúc trước dám đi săn giết mấy vị thuỷ tổ đã từng luyện qua Lục Đạo Thời Quang Thuật ở vùng thiên địa này, có thể không lợi hại sao? Ta đoán bọn họ có lẽ có loại thuật pháp tối cao nào đó, có thể tinh lọc một chút vật chất màu xám này."
Trên thực tế, Đằng Hoang cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chưa dám xác định.
Sở Phong không nói gì. Hắn vẫn biết Dương Gian thật sự... vô cùng lợi hại, nhưng đến tột cùng là lợi hại bao nhiêu, hắn đến nay vẫn không biết rõ lắm, chưa thể tính toán sâu cạn thế nào, bởi vì mỗi lần gặp gỡ đều sẽ bị những nhân vật trong truyền thuyết kia làm cho chấn động. Bọn họ thật sự quá mạnh!
Hắn không thèm quan tâm đến Đằng Hoang nữa, mặc cho vật chất màu xám bao phủ lấy gã, biến thành một đầu lại một đầu Lệ Quỷ, cuối cùng toàn bộ tiến vào trong cơ thể Đằng Hoang.
Mùi hôi thối xông vào mũi, khói xám phiêu đãng trong không trung, biến nơi đó thành một mảnh lộn xộn. Xung quanh Đằng Hoang đều là máu đen, gã còn không thốt nổi một tiếng kêu, nằm rạp ở nơi đó, khó mà động đậy.
Gã chỉ có thể vươn ra một tay duỗi về phía Sở Phong, trong mắt có oán độc, cũng có sợ hãi, còn có cầu xin tha thứ, muốn Sở Phong buông tha cho mình.
Sở Phong không đếm xỉa, ngồi xem gã từ từ mục nát.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía bọn người Kim Lân, Thích Hoành, Vũ Hóa Thần Thể.
Mấy người kia một tên cũng không dám trốn, quả thật đã bị vật chất màu xám dọa sợ. Bọn họ tiến vào thế giới này hơn một năm, đã sớm biết đây là cái gì.
Một khi bị nhiễm phải, cho dù bọn họ tự sát để trốn về vũ trụ ban đầu cũng không thể thoát được, sẽ bị nó bám riết không tha.
Thật ra, Sở Phong vừa rồi thật đúng là muốn dùng Thanh Bì Hồ Lô phóng vật chất màu xám vào bọn họ, nhưng hắn lại lo lắng linh hồn những người này mang theo một lượng lớn vật chất màu xám trở về vũ trụ lúc đầu sẽ dẫn đến một trận đại nạn, liên luỵ những người khác.
Cho nên, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
“Hừm, ta biết rồi, ngươi là sợ vật chất màu xám này lây nhiễm đến vũ trụ của chúng ta nên mới không dám dễ dàng xuống tay với bọn ta, đúng không?” Đạo Tử Kim Lân là người thứ nhất tỉnh ngộ.
Vũ Hóa Thần Thể gật đầu, nói: “Không sai,. Ngươi tuy rằng có Hắc Hồn Chung, có thể cưỡng ép giam giữ linh hồn của chúng ta, nhưng vật chất màu xám cũng có thể nhiễm bẩn Hồn Chung của ngươi.”