Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Sở huynh, huynh xem thế này có được không, huynh đi đường dương quan của huynh, chúng ta đi cầu độc mộc của chúng ta, nước giếng không phạm nước sông có được không?” Thích Hoành lên tiếng.
“Đạo hữu, chúng ta chia tay ở đây đi. Cáo từ!” Đạo Tử Kim Lân chắp tay, cười cười nói.
“Sở huynh, cáo từ!” Đám người Hoàng Kim Thiên Chu, thiếu chủ Bạch Phượng tộc cũng đều lộ ra ý cười, xoay người liền muốn đi.
“Các ngươi cảm thấy ta không dùng vật chất màu xám thì không thể làm gì được các ngươi? Lúc vừa mới đến thế giới này, ta đã dám một mình đánh cả đám các ngươi, huống chi là hiện tại?!”
Sở Phong nhìn qua rất bình thản, sau đó, hắn nắm chặt bàn tay giơ về phía trước, ý chỉ muốn một người chiến đấu với toàn bộ bọn họ.
"Xoạt" một tiếng, Âm Dương Nhị Khí lưu chuyển, hóa thành Ánh Sáng Âm Dương. Đây là diệu thuật có thể đứng ngang hàng với Ngũ Sắc Thần Quang, chỉ mới quét về phía trước đã bộc lộ uy năng to lớn!
Ầm!
Thiếu chủ Bạch Phượng Trụ gào thét, Hồn Quang rung động kịch liệt. Gã hóa thành một con Phượng Hoàng trắng, đánh một chưởng về phía Âm Dương Chi Quang, kết quả lại bị phản đòn, đau đớn gào thét thảm thiết, lông chim bay tán loạn, miệng phun ra một ngụm hồn huyết, bay vèo ra ngoài.
Kim Lân Đạo Tử trong mắt lấp loé tinh quang, thì thào: “Âm và Dương, hai loại vật chất thiên địa kỳ trân (1) đều ở trên người hắn!”
(1) Kỳ trân: hiếm có và quý giá
Sao hắn ta có thể không kinh hãi được, bên trong Đạo tộc vô cùng thâm hậu, nhưng cũng chuẩn bị cho hắn ta một loại vật chất thiên địa kỳ trân mà thôi, bởi vì chúng quá hiếm thấy.
Vì vậy, hắn ta mới chọn con đường một thuật phá vạn pháp.
Bởi hắn ta biết rõ, trên người những người khác đều không có loại vật chất thiên địa kỳ trân này. Dù Ánh Trích Tiên có tu luyện vật chất Ngũ Sắc Thần Quang cũng chỉ có thể coi là tiêu chuẩn kỳ trân, không thể coi là vật chất hiếm có nhất trong thiên địa.
Kim Lân trước kia lựa chọn ra tay với bọn Sở Phong cũng là cân nhắc trên phương diện này, bởi hắn ta từng nghe nói Sở Phong đã tu luyện thành công Ánh Sáng Âm Dương. Hắn ta cho rằng trên người Sở Phong có vật chất thiên địa kỳ trân nên muốn mượn cơ hội này để đoạt lấy.
Hiện tại hắn ta đã được tận mắt nhìn thấy!
Trên thực tế, Sở Phong từ lâu đã nhìn chằm chằm Kim Lân. Hắn sớm nghe Ánh Trích Tiên đề cập qua, trong thế hệ của bọn họ chỉ có trên người Kim Lân đạo tử là có thể xác định có một đạo vật chất thiên địa kỳ trân, là một trong những vật chất để luyện Thất Bảo Diệu Thuật!
Sở Phong đã thu thập được hai loại, hôm nay đương nhiên sẽ không buông tha cho một loại trên người Kim Lân kia!
“Ha ha... Kim Lân, cảm tạ ngươi!” Sở Phong mở miệng, mang theo nụ cười mỉm.
Trong nháy mắt, Kim Lân liền nghiêm mặt lại.
Mảng cuối của Đại địa, đám người tiểu Đạo sĩ đã tìm được Yêu Yêu, hiện giờ đang tốc lực lao thẳng về phía nơi đang giao chiến.
“Huynh đệ, ngươi nhất định phải chống đỡ, phải sống sót!” Rất nhiều người đều đang cầu khẩn.
“Cha... Cha!” Tiểu Đạo sĩ còn đang gào khóc, trông rất là thương tâm. Cuối cùng, nó lớn tiếng hô: “Cha, ta lại quên mất... không nhắc ngươi lập di chúc!”
“Cháu lớn, đừng gào nữa. Lát nữa cha ngươi nếu vui vẻ tiêu sái đi ra, đảm bảo sẽ đánh ngươi tơi bời cho coi!” Bên cạnh, Đại Hắc Ngưu nhắc nhở nó.
“Làm sao có thể, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, hắn khẳng định không chống đỡ được.” Sau đó, tiểu Đạo sĩ lại tiếp tục kêu gào: “Cha... Người số thảm quá, dù ngươi có thiên tư hơn người, còn chưa kịp trưởng thành, đối đầu với Á Thánh cũng chỉ có thể là một con đường chết. Ta thật đau lòng, lại quên bảo ngươi lập di chúc, hu hu... Chí bảo gia truyền của chúng ta đến cùng là cái gì, ở nơi nào? Cha, ngươi trên trời có linh thì mau hiện lên nói cho ta biết đi!”
Bốp! Bốp!
“Ui da! Mẹ, đừng đánh nữa!”
“Cháu lớn, ta có linh cảm, trong chốc lát ngươi đảm bảo cũng sẽ bị cha ngươi đem mông đánh thành mười tám mảnh!” Lão Lư nói bằng ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Trong vùng núi này, Sở Phong quyết đoán ra tay, đánh tan tác cả đám người, một người chống lại cả mấy thiên tài cấp vũ trụ.
“Sở huynh, huynh đây là đang ép chúng ta sao. Huynh không cho chúng ta một con đường sống thì chính huynh cũng không dễ chịu chút nào đâu!” Kim Lân Đạo tử nói.
“Quỳ xuống chịu chết đi!” Sở Phong quát lớn.
Ánh Sáng Âm Dương bay vụt qua vô cùng sắc bén, kèm theo đó còn có Hồn Quang cùng dương khí đánh giết về phía trước.
“Trấn!” Kim Lân Đạo tử hét lớn một tiếng. Từ miệng của hắn ta bay ra một phù hiệu màu bạc, sau đó hóa thành một ngọn núi lớn lao đến đè ép Sở Phong.
Cùng lúc đó, Thích Hoành dáng vẻ trang nghiêm, hai tay chắp trước ngực, cả người tỏa ra kim quang chói mắt như một pho tượng Phật mới thức tỉnh. Hai tay y kết ấn, sau đó một cái pháp ấn đáng sợ bỗng nổ tung.
Đạo tử cùng Phật tử liên thủ, trong chớp mắt đã đánh ra tuyệt học đỉnh cao, nổ thành hai chùm sáng, trút xuống như dòng lũ quét đến, như Tinh Hải vỡ đê, ầm ầm vang vọng, năng lượng sôi trào, dị thường khủng bố.
Sở Phong hừ lạnh một tiếng, chém xuống Ánh Sáng Âm Dương, kiên cường chống đỡ bí thuật của hai người.
Ầm!
Vùng đất này ầm lên một tiếng nổ vang rền, gió lốc Hồn Quang càn quét, năng lượng tinh thần khuấy động làm kinh sợ lòng người.
“Cùng tiến lên giết hắn!” Thiếu chủ Bạch Phượng tộc gầm nhẹ, kêu gọi những người khác cùng lao đến.
Xoẹt!
Hoàng Kim Thiên Chu phun ra một sợi tơ màu vàng, trong nháy mắt đã đan thành tấm lưới, tung ra bao trùm lấy Sở Phong.
Vũ Hóa Thần Thể thì toàn thân phát sáng, lông chim bay tán loạn trong không trung như sương mờ, sau đó gã bỗng nhảy vọt lên từ mặt đất như đang chuẩn bị phi thăng, lơ lửng trên bầu trời, từng đạo từng đạo Phi Tiên bắn về phía Sở Phong như những chùm sáng.
Coong!
Sở Phong lấy ra Hồn Chuông, chiếc chuông đen dần lớn lên, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, phát ra tiếng chuông vang vọng tạo thành từng đợt sóng năng lượng.
Trong nháy mắt, vô số diệu thuật công kích về phía hắn đã bị chặn lại.
Thậm chí, cái lưới Hồn Quang màu vàng kia bắn lên thân chuông cũng "xèo" một tiếng cháy thành mấy luồng khói màu vàng, sau đó hoàn toàn tan biến.
Trên mặt đất ở phía xa, Đằng Hoang nhìn thấy chiếc Hồn Chuông màu đen kia thì vừa hoảng hốt vừa tuyệt vọng. Gã cũng là vì nghe nói chiếc chuông này có vấn đề nên mới tiến sâu vào đây, kết quả chính mình lại phải xong đời.
“Ta hận...”
Cuối cùng, Đằng Hoang là kẻ chết trước tiên. Toàn thân gã chảy ra dòng máu tanh hôi, bốc lên một mùi hư thối, cái cổ cứng ngắc, đầu gục xuống, chết ngay tại chỗ.
Gã là Thần Thú, chắc hẳn đã sống trên mấy trăm năm, tuổi thọ cũng xấp xỉ với Thần, thế mà lại chết sớm như vậy.
Xa xa, đám người Thích Hoành, Kim Lân lạnh cả người. Một vị Á Thánh cứ thế mà chết rồi ư?
Bọn họ càng thêm kiêng kỵ Sở Phong. Người này tuổi tác không lớn, nhưng từ khi xuất thế tới nay vẫn một mạch đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cuối cùng ngay cả Á Thánh cũng có thể giết chết, thật là đáng sợ.