Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giết chóc tới khi hồn huyết khuấy động, Sở Phong liền ném Hồn Chuông trên đầu. "Ầm" một tiếng, nó nện xuống người của Thích Hoành, khiến y ho ra đầy máu, bay vèo ra xa.
Mà Sở Phong lúc này đã lao về phía Kim Lân Đạo tử, cùng hắn kịch liệt chém giết.
Lúc Yêu Yêu mang theo mọi người nhanh như chớp đến đó, mảnh núi đồi này đã rơi vào yên tĩnh, không còn thanh âm chiến đấu.
“Trời ạ, ta thấy mấy mảnh vỡ của Hồn Quang, cha ta chết thảm quá.”
Tiểu Đạo sĩ mới đến được đường chân trời, vẫn còn cách nơi này rất xa đã bắt đầu gào thét.
“Thiên linh linh, địa linh linh. Anh linh của cha nhanh hiển linh, nghe tiểu đạo Thiên Tôn hiệu lệnh, mau chóng hiện thân!” Tiểu Đạo sĩ đang chiêu hồn, dọc theo đường đi nó đã bắt đầu niệm chú rồi.
"Vèo" một tiếng, Yêu Yêu dùng tốc độ cực nhanh mang theo bọn họ hạ xuống vùng núi này.
Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy tình cảnh của trận chiến. Đầu tiên là phát hiện Đằng Hoang đã chết không thể sống lại được nữa, toả ra mùi hư thối, giống như ngay lập tức đã già thêm mười ngàn năm. Trạng thái tử vong của vị Á Thánh này khá thê thảm.
Tiếp đó, bọn họ nhìn thấy trong nhiều mảnh vỡ của Hồn Quang rải rác ở vùng núi này. Chúng không có thể bay đi mà bị một cái Hồn Chuông màu đen trấn áp. Hồn huyết cũng văng tung toé khắp nơi.
Ở nơi đó, Sở Phong đứng một mình. Hắn vẫn chưa chết, chỉ là khóe miệng có hồn huyết trào ra mà thôi!
Mọi người lập tức yên lòng thở phào một hơi, lộ ra nụ cười.
“Ta đã nói Sở Phong huynh đệ còn sống nhăn răng mà, quả nhiên không có việc gì!” Lão Lư cười to nói, không dám kêu loạn con ơi con à nữa.
“Cha, người còn sống?!” Tiểu Đạo sĩ cũng kêu lớn, sự hoảng sợ trong đó nghe rõ mồn một.
“Nghịch tử, ngươi tới đây cho ta. Vừa nãy ngươi đã làm gì?” Sở Phong quát lên.
“Ta không phải là lo lắng cho người sao. Vừa nãy ta đang niệm Bình An chú cho người, chúc người bình an.”
“Chúc bình an cái đầu ngươi, vừa nãy ngươi chiêu hồn ta chứ gì?!” Sở Phong muốn đập chết nó.
“Không có, cha, ta thật sự là đang chúc phúc cho người, dùng thuật Chân ngôn (1) chín chữ mang điềm lành của Đạo tộc để cầu phúc cho người, nguyện cầu cho hồn người trở về.”
(1) Chân ngôn: một đơn âm hoặc chuỗi âm thanh chứa đựng sóng âm và năng lượng tâm linh vô cùng tích cực. Chân ngôn không chỉ giúp tiêu trừ bệnh tật, phiền não, nghiệp chướng mà còn có năng lực kết nối, hợp nhất tâm hồn với những tầng tâm thức cao hơn.
Tiểu Đạo sĩ mạnh miệng cãi cố, đánh chết cũng không thừa nhận. Nếu không, cái mông của nó khẳng định không phải như lời của lão Lư là bị đánh thành mười tám mảnh, mà có khi là ba mươi sáu mảnh luôn ấy chứ.
Xoạt!
Đúng lúc này, một chùm sáng kim loại chói mắt phóng ra mi tâm của từ Sở Phong, sau đó lập tức bổ cả người hắn thành hai nửa.
“Á, huynh đệ?!”
“Sở Phong!”
“Tỷ phu!”
Một đám người kêu lên sợ hãi. Thật quá đột ngột, còn chưa đến một nháy mắt, Hồn Quang của Sở Phong đã bị biến thành hai mảnh, cả người bị tách ra làm đôi, khiến tất cả mọi người chấn động.
Một tia hồn huyết bắn ra, hai mảnh Hồn Quang của Sở Phong chập chập chờn chờn, đã bị cắt rời. Ai khiến hắn bị thương? Ai đang ra tay? Thần giác nhạy cảm như Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong cũng không thấy rõ.
“Cha... Ta đã sớm nói rồi, anh linh của người sớm đã mất, phải chôn xương nơi xứ lạ. Người là mảnh linh hồn mà ta cưỡng chế giữ lại bằng chú Chiêu Hồn, chỉ là anh linh tái hiện mà thôi.” Tiểu Đạo sĩ gào lên, lắc đầu thương cảm, nói: “Chúng ta quả nhiên là có danh cha con nhưng lại không thể có duyên cha con được."
Nó rốt cuộc cũng thừa nhận lúc nãy đang chiêu hồn chứ không phải đang niệm chú Bình An gì đó.
Mấy người Đại Hắc Ngưu, lão Lư, Chu Toàn đều hoảng loạn, thấy Hồn Quang của Sở Phong tách ra, xám xịt đi rồi ngã xuống liền khiếp sợ, rét run cả người. Sở Phong thật sự chết rồi sao?
Một đám người xông lên, định giúp Sở Phong tập hợp lại chân hồn.
“Đừng nhúc nhích!” Tiểu Đạo sĩ kêu to, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Sau đó, nó lại thương tâm nói: “Ta dùng chính là chú Chiêu Hồn, chỉ có thể khiến anh linh hiện ra mà thôi. Các ngươi một khi đụng tới hắn, cha ta liền sẽ "bụp" một tiếng nổ thành mưa ánh sáng Linh Hồn, từ nay tan biến trong thiên địa, không thể... gặp lại chúng ta nữa.”
Một đám người run cả da đầu, sắc mặt trắng bệch.
Ngay cả Ánh Vô Địch mặt cũng không còn đen nữa mà khôi phục thành một tên mặt trắng tư thái anh tuấn, chỉ là có chút tái xanh mà thôi.
Ánh Trích Tiên xoay người nhìn Yêu Yêu, muốn gọi nàng giúp đỡ, ai dè lại phát hiện nàng khá là bình tĩnh liền nhất thời ngẩn ra, theo đó cũng yên lòng.
Lúc này, Sở Phong thật sự là tức gần chết. Thằng con bất hiếu, đến giờ phút này còn dám khoe khoang khoác lác, lại còn có mặt mũi nhắc đến thuật Chiêu Hồn, dùng mấy cái chiêu trò mê tín dị đoan đặt trên người cha nó.
Sở Phong sở dĩ thành ra như vậy hoàn toàn là bởi hắn đã cưỡng ép thu lấy vật chất thiên địa kì trân của Kim Lân Đạo tử sau khi giết hắn nên gặp phải phản phệ.
“Mọi người đừng đụng vào hắn, tránh xa ra. Cha, ta đến chiêu hồn cho người đây. Thiên linh linh, địa linh linh...” Tiểu Đạo sĩ lại bắt đầu niệm kinh, khuôn mặt đầy vẻ bi thương, tiếp tục chiêu hồn cho cha hắn.
Lúc này, Sở Phong đã áp chế được vật chất thiên địa kì trân có tính kim loại kia, dồn lực tụ lại Hồn Quang, một lần nữa chân hồn lại được khôi phục hoàn chỉnh mà hiện ra.
“Thấy chưa, thuật Chiêu Hồn của tiểu Đạo ngã ta đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, có thể ngưng tụ lại anh linh của cha ta.” Tiểu Đạo sĩ ưỡn ngực, tiếp tục chém gió.
Sở Phong phát cáu. Cái quái gì vậy, phí sức chín trâu hai hổ, thật vất vả mới có thể ngưng tụ lại Hồn Quang, kết quả lại thành công lao vì hắn chiêu hồn của thằng nhóc con này?
“Huynh đệ, ngươi không sao chứ? Hồn đã trở về rồi!” Cái miệng rộng của Hổ Đông Bắc lập tức gào thét.
“Huynh đệ, cố gắng chịu đựng, đừng có chết, đừng để Hồn Quang phân tán!” Một tên Đại Yêu Côn Lôn khác cũng ồm ồm hô.
“Đừng nhúc nhích, đừng đụng đến cha ta, cẩn thận Hồn Quang của hắn lại nổ tung, tuyệt đối không được tới gần!” Tiểu Đạo sĩ cường điệu, còn tỏ vẻ nghiêm túc, cảnh cáo mọi người đừng đưa tay đụng chạm.
Hổ Đông Bắc, Ngao Vương nghe vậy đều cứng lại, không dám tiến lên, cũng không dám chạm vào Sở Phong.
“Thằng bất hiếu, ngươi muốn làm ta tức chết sao?” Sở Phong tức đến nỗi Hồn Quang run rẩy, sau đó, hắn cũng không chịu thua kém lại nứt ra rồi, thiên địa kì trân trong cơ thể có thuộc tính kim loại nên rất sắc bén, cắt luôn cả Hồn Quang của hắn, không thể cản được.
“Cha... Người phải kiên trì, không nên tức giận nha, ta vì ngươi chiêu hồn rất khổ cực!” Tiểu Đạo sĩ kêu lên, vẻ mặt ưu thương.
Không biết là ưu thương vì cha nó, hay ưu thương vì thuật Chiêu Hồn của mình nữa.
“Hầy, lại vỡ rồi, phải chiêu hồn thêm lần nữa.” Tiểu Đạo sĩ lẩm bẩm.
“Đừng niệm chú nữa. Ngươi lại niệm chú, cha ngươi sẽ thật sự bị ngươi chọc cho tức chết.” Rốt cuộc Yêu Yêu cũng mở miệng.