Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1709 - Chương 1709: 30 Năm Trôi Qua Trong Nháy Mắt (2)

Thánh Khư Chương 1709: 30 năm trôi qua trong nháy mắt (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Cái gì?!” Hổ Đông Bắc trừng mắt.

Đám người còn lại cũng không ai nói gì. Trên thực tế, từ lần thứ hai Hồn Quang của Sở Phong ngưng tụ lại, bọn họ liền đoán được xảy ra chuyện gì rồi.

“Tiểu Đạo sĩ, ngươi chọc tức tỷ phu của ta thành cái dạng gì mà Hồn Quang của huynh ấy cũng nổ tung rồi. Ngươi thật đúng là khi sư diệt tổ (2)!” Tiểu Loli tóc bạc la lên.

(2) Khi sư diệt tổ: ngạo mạn vô lễ, phản bội lại thầy và sư môn của mình.

“Thằng con bất hiếu, ngươi lại đây cho ta!” Rốt cục, Hồn Quang của Sở Phong sau lần thứ hai ngưng tụ đã ổn định lại, đã hàng phục được vật chất thiên địa kì trân kia, trấn áp trong cơ thể.

Đương nhiên còn cần phải tiêu tốn thời gian rèn luyện để hoàn toàn dung hợp nó với cơ thể của mình, không thể một lần mà xong được.

“Cha, người phải cảm tạ ta. Ta giúp người chiêu hồn, khiến Hồn Quang người ngưng tụ, bằng không người sẽ gặp nguy hiểm.” Tiểu Đạo sĩ kêu lên, đương nhiên kèm theo đó là sự chột dạ.

Bốp bốp!

Sau đó, nơi này liền vang lên tiếng vang lanh lảnh. Tiểu Đạo sĩ bị đánh tơi bời, hai cái mông đều nở hoa.

“Đây là cơ duyên không nhỏ.” Ngay cả Yêu Yêu cũng nói như vậy. Đề cập đến vật chất thiên địa kì trân thuộc tính kim loại mà Sở Phong đoạt được, nàng cũng thấy nó là báu vật.

Ánh Trích Tiên hiểu rõ, đã sớm đoán được báu vật mà Đạo tộc vất vả kiếm được sẽ đổi chủ, trở thành chiến lợi phẩm của Sở Phong.

Không biết qua bao lâu, tiểu Đạo sĩ mới có thể thoát ra, than khóc nức nở chỉ tay lên trời thề: “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!” (3) Sau đó, nó đi vòng vòng bốn phía, mỗi hướng đi bảy bước, nói: “Ta xin thề, lần này là sai lầm kỹ thuật!”

(3) Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn: nghĩa là trên trời dưới trời chỉ có ta là hơn hết. Khi Đức Phật vừa ra đời, ngài đã đã đi bảy bước, dưới mỗi bước chân nở một đóa sen nâng gót. Đến bước cuối cùng, ngài một tay chỉ trời, một tay chỉ đất và dõng dạc nói câu này.

Một đám người trợn trắng mắt, mặc kệ nó.

Sở Phong đang đau đầu vụ Hồn Chuông nện ra một đống mảnh vụn linh hồn. Phải xử lý đống này như thế nào đây, lẽ nào đều dùng Dị Thuật giết chết?

Nhưng như vậy thì động tĩnh quá to lớn, từ đó về sau, Đại Mộng Tịnh Thổ phỏng chừng sẽ bị các gia tộc lớn liên thủ tấn công.

Nếu là trước đây, hắn tất nhiên sẽ rất vui vẻ nhìn thấy tình cảnh đó. Nhưng hiện tại Tần Lạc Âm đã có huyết mạch của hắn.

Nếu như Đạo tộc, Phật tộc,... liên thủ tấn công Đại Mộng Tịnh Thổ, Tần Lạc Âm và tiểu Đạo sĩ không chắc chắn có thể chạy thoát.

Sở Phong suy nghĩ một lúc, thở dài một hơi, nói: “Trời cao có đức hiếu sinh, lại nói, ta cũng không phải một kẻ khát máu, rất ít khi xuống tay giết người.”

“Tỷ phu, ngươi không thấy thẹn với lòng sao?” Tiểu Loli tóc bạc nhỏ giọng hỏi.

“Ta chỉ trong tình cảnh bắt buộc mới phải sát sinh mà thôi, còn dưới tình huống bình thường, tỷ như lần này, ta rất khắc chế, không muốn giết bọn họ.” Sở Phong mặt không đỏ tim không đập nói.

Mọi người nhìn một vòng vùng đồi núi này, thấy Hồn huyết văng tung toé khắp nơi, Hồn Quang của đám người kia đều biến thành mấy mảnh vụn, nhất thời đều câm nín!

“Vậy thì thả bọn họ đi.” Sở Phong nói.

Tần Lạc Âm lộ ra vẻ khác lạ, nội tâm như dậy sóng lớn. Nàng biết, Sở Phong là vì cân nhắc cho nàng và Đại Mộng Tịnh Thổ.

“Vô Lượng Thiên Tôn!” Tiểu Đạo sĩ lén lút bĩu môi. Ông cha này xưa nay vẫn không bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân, vừa nãy còn vừa nói chuyện vừa nhìn mẹ nữa kìa.

Sở Phong bắt đầu thả người, phóng thích một cái chân của Kim Lân Đạo tử, sau đó bắt đầu nghĩ biện pháp vận dụng Dị Thuật cắn giết.

“Không được, sao lại chỉ thả có một cái chân trở lại? Hắn sẽ trở thành kẻ ngu si, thần hồn quá mức không trọn vẹn.” Tần Lạc Âm tức giận, còn tưởng Sở Phong muốn thả về toàn thân.

Tiểu Đạo sĩ cũng câm lặng, biết ngay cha nó không phải thiện nam tín nữ gì mà.

“Vậy thì... lại thả thêm một cái chân đi.” Sở Phong cố hết sức đáp ứng.

Sau đó, mọi người liền nhìn thấy một đôi chân của Kim Lân bay lên trời cao hướng về phương xa, muốn từ trong vòng xoáy kia trở về vũ trụ lúc đầu.

“Vẫn là quá ít, Đạo tộc sẽ liều mạng với Đại Mộng Tịnh Thổ chúng ta mất!” Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Lạc Âm lộ vẻ lo lắng.

“Được rồi, giờ còn mỗi cái mông này cũng thả về nốt luôn.” Sở Phong gật đầu, Hồn Quang của những những bộ phận khác đều đã bị hắn dùng Dị Thuật làm cho tan rã, hóa thành hạt Thần Tính. Thế nhưng, hắn lại không hấp thu.

Bởi vì, nhìn thấy tuổi già của những vị Thần kia, Sở Phong thật sự bị doạ sợ rồi.

Ngoài ra, vừa nãy Đằng Hoang đã ngã xuống trước mắt của hắn. Tận mắt nhìn thấy con Thần Thú này chết như thế nào, nỗi bất an trong lòng Sở Phong càng thêm mãnh liệt.

Hắn cảm thấy trước đây hấp thụ vẫn còn ít, không đáng kể, hẳn là sẽ không có chuyện, nhưng sau này vẫn phải kiềm hãm lại.

“Huynh đệ, sao cậu lại lãng phí thế?” Đại Hắc Ngưu nhìn Sở Phong để mặc cho hạt Thần Tính bay đi mà không dung hợp, cảm giác thật đúng là đang giày xéo tài nguyên.

Sở Phong trong lòng kinh ngạc, nói: “Lão Hắc, ông đã hãm sâu vào rồi sao?”

Hắn nhìn về phía một đám Đại Yêu núi Côn Lôn, sau đó vừa nhìn về phía đám Yêu Yêu, Hoàng Ngưu, trong lòng thấy sợ hãi, mãnh liệt bất an, lo lắng cho bọn họ.

Trên thực tế, càng đến gần cấp Thần, càng có thể cảm nhận được loại sự khủng bố kia.

Sở Phong sau khi thả một đống nào chân nào mông của đám chiến bại kia liền lấy ra Thanh Bì hồ lô, rút ra nút lọ, sau đó thu hồi đám khói xám trong thi thể của Đằng Hoang ở phía xa. Lập tức, nơi đó bay lên rất nhiều vật chất quỷ dị, bị hút vào bên trong Thanh Bì hồ lô.

Đương nhiên, không thể hút hết toàn bộ được, vẫn có khoảng một phần vĩnh viễn ở lại bên trong thi thể đã mục nát của Đằng Hoang.

“Nhìn thấy không, đây chính là một vị Á Thánh, thế nhưng vẫn dễ dàng bị vật chất màu xám này quấn cho đến chết!” Sở Phong giải thích cặn kẽ chuyện mới nãy.

Thậm chí, mọi người còn nhìn thấy trước khi vật chất màu xám kia tiến vào Thanh Bì hồ lô còn hóa thành một đạo hình người, nhếch miệng cười với Sở Phong, trông cực kì dữ tợn khủng bố, làm cho tất cả mọi người phát sợ, cảm thấy Hồn Quang cũng đang run rẩy.

Sở Phong vội vàng nhét kín nắp bình!

Ngay cả Yêu Yêu cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, nói: “Ta đuổi theo con hồ ly què chân kia. Nó cho ta biết vị trí của một ngôi mộ ở Dương Gian.”

Sau đó, con hồ ly què chân kia liền độn thổ biến mất. Có thể trốn thoát trước mặt Yêu Yêu, con cáo kia cũng khá là khủng bố!

Yêu Yêu trước đó đã độ năm lần thiên kiếp, hiện tại Hồn Quang đã là cấp Thánh!

“Ta với các ngươi cùng tiến cùng lui, vật chất màu xám hay quỷ dị gì đó đều không có gì đáng sợ!” Sở Phong mở miệng nói.

“Đằng Hoang, ngươi ở đâu?” Đang lúc này, phần cuối đại địa có thanh âm rất lớn truyền đến. Đó là một con Đằng xà to như núi Lĩnh (4), khủng bố vô biên, cuốn lấy đám mây, gào thét mà tới.

(4) Núi Lĩnh: hay còn gọi là núi Ngũ Lĩnh, là một dãy núi lớn ở các tỉnh phía Nam của Trung Quốc.

Bình Luận (0)
Comment