Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1710 - Chương 1710: Tông Sư Sở Phong (1)

Thánh Khư Chương 1710: Tông sư Sở Phong (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đằng xà cấp Thánh!

Đây là một vị trưởng bối của Đằng Hoang. Thấy Hồn Đăng (1) của Đằng Hoang tắt, người này giật nảy cả mình, ngay lập tức vọt tới nơi này.

(1) Hồn Đăng: đệ tử của một số môn phái sẽ có Hồn Đăng, nghĩa là đèn linh hồn, để sư môn biết được tình hình của người đó. Hồn Đăng tắt nghĩa là đệ tử đó đã chết.

“Đến đúng lúc, vừa vặn đang cần một lượng lớn máu Thần Thú.” Yêu Yêu nói.

Vèo một tiếng, nàng tiến lên nghênh tiếp. Lúc này tất cả mọi người đều đã được kiến thức sự khủng bố của Yêu Yêu, không hổ là người ở vị trí thứ nhất của Tinh Không thượng cổ.

Một đôi Hồn Quang hóa thành bàn tay đánh ra, diệu thuật bắn nhanh, trong nháy mắt đã chém thân thể của con Đằng xà cấp Thánh kia thành hai đoạn.

“Grào...” Con Đằng xà này rống giận, quyết một trận tử chiến với Yêu Yêu, liền phát rồ tiến công. Phải biết đây chính là một con Thần Thú, huyết khí như biển, dương khí cuồn cuộn như đại dương mênh mông, trời sinh đã chiếm ưu thế.

Thế nhưng, quay đầu lại hắn nhưng kêu thảm thiết, ở mọi người giật mình trong ánh mắt, chiến đấu rất nhanh kết thúc.

Hai nắm đấm chói loà như hai vầng thái dương trắng như tuyết của Yêu Yêu mạnh mẽ đấm ra, đánh xuống trên đầu của Đằng Xà.

Phụt!

Cuối cùng, Đằng xà cấp Thánh chết thảm!

“Chúng ta đi!” Yêu Yêu dùng vòng tay không gian thu hồi con Đằng Xà này xong liền tỏa ra ánh hào quang quanh thân, mang tất cả mọi người nhanh như chớp rời đi.

“Ủa? Công chúa Yêu Yêu, sao chúng ta lại rời đi vực sâu này, không ở nơi này đợi đại chiến vực Chu Tước sao?” Đại Hắc Ngưu hỏi.

“Không chờ nữa, dựa theo lời của con hồ ly què chân kia, ở gần vực sâu sẽ rất nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng rời khỏi.”

Một ngày sau, thần chiến bùng nổ!

Một con Chu Tước già cấp Thần mãn cấp xé trời mà lên, từ vực sâu bên trong lao ra, đánh nổ hai vị Thần Minh đến từ cao nguyên Hung Thú, diệt sạch vực Đằng Xà, chấn động cả thiên hạ.

Ngoài ra, phàm là Tiến Hoá giả ở gần vực Chu Tước, bất luận thực lực cao như thế nào, tất cả đều bị diệt, không có bất kỳ ai có thể chạy thoát, khắp mặt đất đều biến thành màu máu.

Phải biết, lông chim màu đỏ của con Chu Tước già khọm kia đều rụng gần hết, lúc nào cũng có thể tắt thở, nhưng lực sát thương của nó vẫn vô cùng đáng sợ, rung chuyển cả thiên hạ!

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt mà đã ba mươi năm rồi!

“Ngưỡng thiên trường khiếu,

Tráng hoài khích liệt.

Tam thập công danh trần dữ thổ,

Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt!”

(Dịch thơ:

Ngóng trời xa,

Uất hận kêu dài,

Hùng tâm khích liệt.

Ba mươi tuổi cát bụi công danh,

Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.

(Trích bài "Mãn giang hồng" - Nam Trân dịch))

Có người đang ngâm thơ, giọng điệu chan chứa nỗi lòng.

Đây là một vùng đồi núi cây cối xanh um, khắp nơi đều bao phủ một màu lá cây vàng óng như báo hiệu một mùa thu nữa lại đến, quả cũng chín đầy cả cây. Ba mươi năm trôi qua, người ẩn cư ở đây đều lần lượt xuất quan.

Trên đỉnh núi nọ có một thân ảnh nho nhỏ, chính là người vừa nãy ngâm thơ bằng giọng điệu sục sôi kia.

Nhưng mà sau đó, hắn lại có chút bi phẫn nói: “Cái quái gì vậy? Ba mươi năm trôi qua, tiểu Đạo ta vẫn không có biến hóa, vẫn có chút éc vậy là sao!?"

Bên cạnh còn có một tiểu Loli tóc bạc cũng ngồi trên đỉnh núi, không nói lời nào, vẻ mặt u buồn, đang lẩm bẩm như bị khùng: “Tại sao? Tại sao vẫn không có cao lên? Còn chưa cao ngang đùi của tỷ phu nữa!”

Trẻ con chưa lớn vẫn luôn hi vọng mau mau lớn lên, mà người đã lớn lại sợ nhất thời gian trôi qua, đến tuổi già phải rời bỏ nhân gian. Cái này đặt ở trên người Ánh Hiểu Hiểu và Sở Vô Ngân có chút sai sai.

Hai người này luôn hy vọng Hồn Quang tăng vọt giống như người lớn, thế nhưng kỳ quái là năng lượng tinh thần của bọn họ thì tăng trưởng đều đều, nhưng kích thước Hồn Quang vẫn không thay đổi gì cả!

Một con thiên nga đen cõng mai rùa tao nhã cất bước, ra vẻ thanh nhàn, uốn éo đi ngang qua hai người bọn họ, nói: “Mấy đứa bây đã từng thấy quỷ chưa? Từ lúc rời khỏi thân thể thì lúc chết bộ dáng thế nào lúc thành quỷ vẫn y chang như thế.”

“Vô Lượng Thiên Tôn. Đạo gia ta không lẽ vẫn phải làm đứa con nít mặc yếm dù đã một trăm tuổi sao?” Sở Vô Ngân lập tức suy sụp, suýt chút nữa rơi lệ.

“A a a...” Nghe đến lời này, tiểu Loli tóc bạc ngay tức khắc hét ầm lên, nói: “Tiểu nương ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, thế mà vẫn là một bé gái, nói dễ nghe thì là phấn điêu ngọc mài (1), kỳ thật chính là khô đét. Trước cong sau vểnh của ta, đường cong lả lướt của ta, chân dài miên man trắng như tuyết của ta, eo thon một nắm của ta, ngực bự của ta, dung nhan tuyệt thế không tì vết của ta, ta lại vẫn... nhỏ xíu như thế... khóc chết mất!”

(1) Phấn điêu ngọc mài: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ da của trẻ con hay phụ nữ xinh đẹp.

Ngay cả tiểu Đạo sĩ cũng không còn gì để nói. Nó làm ầm lên như thế là bởi vì người nó đã lớn mà hồn vẫn là trẻ con, quá mất mặt. Mà dì nhỏ thì lại tức giận bởi không có trước cong sau vểnh?!

“Trước cong sau vểnh hả, ta có.” Âu Dương Phong bước đi theo style thiên nga, tung tăng rời khỏi.

Quả thực, hắn phía trước cổ dài cong cong, phía sau bờ mông cũng vểnh vểnh, uyển chuyển cất bước cũng xem như là trước cong sau vểnh.

Sau đó, Âu Dương Phong lại quay đầu lại, bổ sung thêm: “Hừm, chân dài miên man ta cũng có.”

Dứt lời, hắn lại bước theo style thiên nga, đi xa xa dần.

Ánh Hiểu Hiểu trợn mắt há mồm, sau đó tức phát khùng rồi, nói: “Con trai Quân Đà, ngươi chết đi cho ta!”

Tiếng nói của Âu Dương Phong từ đằng xa truyền lại: “Thêm nữa, đường cong lả lướt ta cũng có.”

...

“Dì nhỏ, hai ta đi đánh hắn đi! Tiểu tử này chỉ lớn hơn ta hai tuổi, lần nào cũng dựa vai vế là chú mà lên mặt với ta, còn cười nhạo dì nữa. Còn đợi gì nữa mà không xông lên!” Tiểu Đạo sĩ khuyến khích.

“Đi!” Tiểu Loli tóc bạc gật đầu.

Hai người vèo một cái hóa thành hai tia sáng đuổi theo.

Âu Dương Phong vừa thấy tình huống không ổn liền lập tức gọi người: “Lão Lư, Hoàng Ngưu, lão Hắc, đến đây. Đến lúc dạy dỗ hai đứa cháu lớn này rồi, mau đến phụ ta một tay!”

Sau đó, nơi này liền trở thành chiến trường gà bay chó sủa. Đám người kia đều vừa mới xuất quan, ngủ đông cũng được ba mươi năm rồi, lâu lắm chưa có dịp múa tay múa chân.

Lúc trước, sau khi Yêu Yêu giết một con Thần Thú liền lấy được đầy đủ Thần Huyết, giúp mọi người đều rửa sạch âm khí, sau đó bí mật bế quan ở đây.

Vì vật chất màu xám vẫn để lại trong lòng mọi người một mối lo nên Yêu Yêu cũng có chút kiêng kỵ, vẫn luôn suy ngẫm cùng nghiên cứu Tiểu Lục Đạo Thì Quang Thuật, muốn sửa chữa vài phần cho hoàn hảo.

Hiện tại Tiểu Lục Đạo Thì Quang Thuật so với lúc Sở Phong mới đoạt được càng thêm hoàn thiện!

Một lúc sau chiến trận mới kết thúc, một đám người lại đường ai nấy đi.

Giữa sân, một cậu nhóc một mình nằm ngửa mặt lên trời. Nó quả thực rất lợi hại, nhưng cũng không thể chống đỡ được nhiều người. Một đám người vây đánh nó, ngay cả Hoàng Ngưu và Âu Dương Phong cũng cùng tiến lên, hơn nữa còn có đám Vô Kiếp Ngưu Ma Thần Thể, ngoài ra còn thêm đồng đội heo Ánh Hiểu Hiểu cản trở, tiểu Đạo sĩ liền thảm.

Bình Luận (0)
Comment