Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Dì nhỏ... Dì chắc chắn là cố ý... liên lụy ta bị đánh!” Sở Vô Ngân bi phẫn.
Lúc này, Ánh Hiểu Hiểu đang thất thần. Trên thực tế, vừa nãy trong cuộc chiến cô nhóc đã thất thần. Nó vẫn nhìn trộm chị mình, tự hỏi: “Tại sao ta cảm giác tỷ ấy càng ngày càng trước cong sau vểnh? Hu hu... Ta không muốn sống nữa!”
Sau đó, nàng lại thấy Tần Lạc Âm dáng đi tao nhã, đùi đẹp thon dài, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực nở nang... cũng làm cho nàng đỏ mắt.
“Ba mươi năm, ta đều thành bà già Loli rồi!” Cô nhóc bụm mặt chạy.
“Hì hì...” Thiếu nữ Hi thò đầu ra, một phát bắt được nó, nói: “Ngươi đây là ngây thơ hồn nhiên trong sáng, là búp bê sứ xinh xắn đáng yêu. Nào, để tỷ tỷ nắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn nào!”
Ánh Hiểu Hiểu nhìn đến nàng, lại thêm một kẻ địch nữa, lập tức phẫn nộ phản đòn nói: "Hi tỷ tỷ, tỷ đã già rồi mà còn giả đò đáng yêu, thật đáng xấu hổ!"
"Đánh chết ngươi!" Thiếu Nữ Hi lập tức đuổi đánh cô nhóc.
Ầm!
Phương xa, sâu trong sơn mạch bỗng truyền đến tiếng núi rừng rung chuyển, có thể nhìn thấy đất đá văng tung tóe, dãy núi trồi lên trụt xuống, vô cùng doạ người.
Không sai, những đỉnh núi kia từng cái từng cái hết đợt này đến đợt khác trồi lên trụt xuống, không ngừng biến hóa.
Thế nhưng mọi người ở đây đều quen rồi. Những năm gần đây, sâu trong sơn mạch vẫn xảy ra chuyện như vậy, bọn họ biết đó là Sở Phong đang nghiên cứu địa khí (2) và địa thế để bố trí Trường Vực.
(2) Địa khí: là khí của mặt bằng đất. Địa khí phong thủy được chia ra thành âm khí và dương khí, hay còn gọi là Nguyên khí và Thực khí. Nguyên khí là khí đi chìm, khí từ lòng đất bốc lên nên còn được gọi là Âm khí. Thực khí là khí đi nổi trên mặt đất nên còn được gọi là Dương khí hay Môn khí.
Bọn họ sở dĩ chọn ở lại đây chủ yếu là chờ Sở Phong nghiên cứu Trường Vực ra thành quả mang tính đột phá, trở thành Tông Sư, sau đó có thể đi trộm dược!
Ba mươi năm nay đối với Sở Phong mà nói quá mức phong phú.
Bởi vì hắn đã bỏ lại mọi thứ, tâm tư gì cũng dần phải nhạt, chỉ một lòng nghiên cứu Trường Vực, chìm đắm trong thế giới của nó.
Đối với hắn, ba mươi năm nay giúp hắn thu hoạch được rất nhiều thứ, trình độ Trường Vực cũng vững bước tăng lên!
Nghiên cứu Trường Vực phải vận dụng năng lượng tinh thần. Ở cảnh giới của hắn, việc khắc phù hiệu của Trường Vực đều phải cần Hồn Quang và lực tinh thần để hoàn thành, dẫn đến sự tăng trưởng năng lượng tinh thần của hắn cũng không vì nghiên cứu Trường Vực mà bị trì hoãn.
Bây giờ, năng lượng Hồn Quang của Sở Phong đã sớm đạt đến cảnh giới Kim Thân đại viên mãn!
Trong ba mươi năm này, lực tinh thần của hắn vững bước gia tăng đến cực điểm, nhưng lại vẫn không thể đột phá, bởi vì nó liên quan đến việc thăng cấp lên cảnh giới Á Thánh.
Từ xưa đến nay, không có Á Thánh nào chỉ có mấy chục tuổi, trừ phi là ở thế giới này lợi dụng Dị Thuật đi nuốt chửng và dung hợp hạt Thần Tính của những người khác. Nếu không chỉ dựa vào chính mình tu hành hay Hô Hấp Pháp thì không ai ở tuổi này có thể trực tiếp đột phá lên cảnh giới Á Thánh.
Á Thánh cũng là Thánh, có một chữ "Thánh" nghĩa là đã cách nhau một trời một vực rồi!
Nếu Á Thánh ra tay, dù có đấu với một trăm cao thủ Kim Thân cũng có thể nghiền ép dễ dàng.
Đối với tu sĩ cấp Kim Thân mà nói, Á Thánh cao như trời xanh, sâu như Tinh Hải, cách biệt quá xa!
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất của Sở Phong là đã đột phá đến cấp độ Tông Sư vào năm năm trước!
Chỉ trong hai mươi lăm năm, hắn từ cấp độ Đại Sư đột phá đến cấp độ Tông Sư, đây là chuyện chấn động đến mức có thể lưu danh sử sách!
Ngay cả Yêu Yêu cũng giật mình, lộ ra vẻ mặt khác thường, bởi vì năm đó tốc độ tu luyện của Thánh Sư cũng không có nhanh như vậy. Tốc độ của Sở Phong tuyệt đối có thể phá kỷ lục.
Hơn nữa, trên Vũ Trụ Tinh Hải nguyên bản của bọn họ, dựa theo lẽ thường việc thăng cấp từ Đại Sư đến Tông Sư Trường Vực tối thiểu cũng cần hai, ba trăm năm trở lên.
Nói cách khác, Sở Phong đã rút ngắn chỉ còn một phần mười thời gian.
Kỳ thật chuyện này cũng không có gì phải kinh ngạc. Trước kia thiên phú của Sở Phong ở lĩnh vực Trường Vực đã hiện rõ, so với thiên phú tu hành của hắn càng trái lẽ trời, ngay cả Tháp truyền thừa năng lượng trên mặt trăng cũng phải thán phục. Từ lúc đó, Sở Phong liền phá kỷ lục, nếu không, toà kia tháp làm sao có thể đưa cho Sở Phong tờ giấy bạc thần bí của Thánh Sư được?
Bản lĩnh Trường Vực của Thánh Sư phần lớn đều đến từ tờ giấy bạc thần bí mà có được!
Hiện tại, bọn Đại Hắc Ngưu cũng tập mãi thành quen chuyện mấy ngọn núi sâu trong sơn mạch cứ nhấp nhô như đang nhảy múa rồi. Từ khi Sở Phong trở thành Tông Sư Trường Vực, chuyện này đã quá quen thuộc rồi!
Hắn đang khống chế địa khí, nghiên cứu địa từ (3) và suy ngẫm các loại phù văn.
(3) Địa từ: từ trường của Trái Đất dưới mặt đất.
Đồng thời, Sở Phong cũng hay mày mò tạo ra rất nhiều Trường Vực kỳ quái hay xây dựng mô hình.
Ầm ầm!
Rốt cuộc, nơi sâu trong sơn mạch cũng xảy ra chuyện kì lạ, các loại ánh sáng phóng lên ngợp trời như tên bắn, mưa ánh sáng đan xen vào nhau, vừa rực rỡ lại vừa mỹ lệ.
Một cơn động đất thật dữ dội!
Tiếp đó, "răng rắc" một tiếng, trời long đất lở, phía sâu trong sơn mạch bỗng sụp đổ toàn bộ. Tất cả ngọn núi đều nổ tung, vô số ánh sáng địa từ như mưa ánh sáng của thần tiên phóng ra bao trùm khắp Thế giới.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, mặt đất lún xuống, tất cả ngọn núi đã vỡ nát đều biến mất.
“Sở Phong!”
“Tỷ phu!”
Một đám người kêu la sợ hãi, bởi vì ngay chỗ đó đã xuất hiện một vực sâu khổng lồ nuốt chửng tất cả, một phù hiệu khủng bố lập loè dưới lòng đất.
Rẹt rẹt rẹt!
Hàng tỷ tia sáng chói loà bỗng chấn động lao ra, xua tan sự tối tăm. Vô số ngọn núi lại một lần nữa vụt lên từ mặt đất, lập tức trở nên cao chọc trời, vượt qua độ cao vốn có rất nhiều lần.
Mọi người đờ ra, đây là làm cho núi sinh trưởng và tái tạo một cách tuỳ ý sao?
Bọn họ biết chuyện này là do Sở Phong nghiên cứu Trường Vực dẫn đến địa khí gây ra các loại biến hóa gì đó.
Mọi người ý thức được trình độ Trường Vực của Sở Phong đã đạt đến một cấp độ khủng khiếp.
Ầm!
Quả nhiên, các đỉnh núi lại từ dưới đất trồi lên, ánh sáng rực rỡ cả bầu trời. Sở Phong đang ngồi xếp bằng trên ngọn núi cao nhất, bóng người lấp ló hiện ra.
Hắn cũng không thay đổi gì so với quá khứ, vẫn giữ dáng vẻ kia.
Vèo một tiếng, hắn bước ra một bước, khiến cho địa khí dâng trào. Hắn biến mất ngay tại chỗ, sau đó đột ngột từ dưới đất chui lên trước mắt mọi người.
Hít!
Mọi người hít vào một hơi lạnh. Lĩnh vực Trường Vực này thật sự quá quái lạ, làm cho bọn họ phải giật mình.
“Chẳng trách có người nói chỗ hạ táng của Tông Sư Trường Vực vốn là ở Đông Hải, mấy chục ngàn năm sau, người đời sau lại tìm được trong sa mạc ở cực tây. Đây đúng là quỷ thần cũng khó lường được, đi đi về về dưới lòng đất như đi chợ.” Ngay cả Ánh Vô Địch cũng đang cảm thán.