Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Em vợ, tính giác ngộ của cậu đúng là rất cao.” Sở Phong mỉm cười nói.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Ánh Vô Địch lập tức biến đen, không thèm nói chuyện hay phản ứng lại hắn.
“Như thế nào, cậu thế này xem như là chính thức xuất quan sao?” Đại Hắc Ngưu vẻ mặt mong đợi hỏi.
Lão Lư cũng hi ra cái răng cửa dài, cười có chút đáng khinh, nói: “Chúng ta có phải hay không có thể đi hái Tiên Dược?”
Sở Phong gật đầu, nói: “Chuẩn bị một chút đi, chúng ta có thể xuất phát!”
“Con trai của ta!” Lão Lư hưng phấn kêu vang, lộn ngược mấy cái phóng đến đây.
Sở Phong mặt đen thui, ngón tay điểm một cái, Lão Lư lập tức biến mất tại chỗ, lún xuống rất sâu, thật lâu sau mới mặt mày xám xịt bò lên, ho khan không ngớt, phun ra toàn là đất.
Đám Hổ Đông Bắc thấy thế liền biết trình độ Trường Vực của Sở Phong tăng tiến, phấn chấn không ngớt, tất cả lăm le xắn tay áo lên.
“Sở Phong huynh đệ, tiếp theo toàn dựa cả vào cậu đấy, vừa nhìn đã thấy cậu đã có khí độ của Đại Tông Sư rồi đó. Chúng ta xuất phát đi hái Thần Dược thôi!”
“Con trai, ba mươi năm trôi qua rồi, tại sao ngươi chỉ lớn lên có tí tẹo thế?!” Ngay khi Sở Phong trông thấy tiểu đạo sĩ liền mở miệng quan tâm hỏi han.
Sắc mặt tiểu đạo sĩ nghe vậy lập tức nứt ra, liếc mắt nhìn về phía phụ thân gã, quả thực rất muốn nguyền rủa một trận. Phải biết là có một số chuyện không cần thiết phải nói trắng ra!
“Này cóc, mắt của con trai ta làm sao lại lác rồi, đều là học theo ngươi đúng không?” Sở Phong quay sang hỏi Âu Dương Phong.
“Mmp...” Âu Dương Phong trợn trắng mắt.
Sở Phong lại hỏi người bên cạnh: “Hiểu Hiểu, tuy rằng tóc của muội đã dài đến thắt lưng, nhưng vì cớ gì vẫn còn là một tiểu loli?”
Lời này vừa nói ra, kết quả tiểu loli liền tức giận quay sang chỗ khác, chỉ để lại cái gáy đối diện với hắn, rõ ràng là cô nhóc không muốn để ý đến hắn nữa.
Sau đó, Sở Phong lại nhìn về phía khác mà hỏi tiếp: “Hi Hi, hiện tại ta cũng nên gọi cô là bác gái Hi rồi, nhưng mà sao bây giờ cô vẫn còn bán manh giả nai a, chỉ có điều cô cũng không khác trước là mấy.”
Thiếu nữ Hi lập tức xù lông đáp lại: “Sở ma đầu, tuy rằng con trai và em vợ ngươi còn có chút nhùn nhường ngươi, thế nhưng bổn tiên tử đây không sợ, đến đến đến, đại chiến ba trăm hiệp, để ta đánh ngươi thành mười tám khúc!”
“Tiểu cữu, sao mặt của ngươi không đen nữa mà lại trắng bệch ra rồi? Ấy, ngươi thật sự không cần khích lệ a, mặt sao lại đen rồi?!” Miệng Sở Phong hoàn toàn không có phút nào nhàn rỗi, bởi lẽ trải qua ba mươi năm không nói chuyện, hắn nhìn ai cũng muốn tán gẫu vài câu, thế nhưng lại khiến người ta hận không thể lập tức khâu miệng hắn lại.
“Lão Hắc, ba mươi năm trôi qua, ngươi vẫn còn tưởng nhớ không thôi cô nàng bò cái Tây Tạng màu xanh trên cao nguyên Thanh Tạng hay sao? Đừng nghĩ nữa, đáng thương cho mối tình đầu của ngươi a, bây giờ đã hóa thành một đống xương trắng rồi. Cái gọi là hồng phấn khô lâu, ngươi cũng coi như được lĩnh ngộ.”
“Sở miệng đen, lão Ngưu ta muốn quyết đấu với cậu!”
Sở Phong không để ý đến , lại quay sang Hoàng Ngưu mà lảm nhảm: “Tiểu Hoàng, mày là nam hay là nữ a, sao mặt nhỏ lại ngày càng xinh đẹp tinh tế rồi? Lại đây để tao nhìn một tình hình thực một chút.”
Khuôn mặt nhỏ của Hoàng Ngưu rất nghiêm túc, mái tóc màu vàng óng phát sáng liền bay lên, bẹp một tiếng đã cho Sở Phong một chiêu Thiên Ngưu Lưu Tinh quyền!
“Hổ ca ngươi...”
Đông Bắc Hổ: “@#^$$...”
...
Cứ như vậy trong chốc lát, Sở Phong suýt chút nữa đã bị đánh hội đồng. Bởi vì cái miệng của hắn lải nhải lôi thôi chưa hề dừng qua, ba mươi năm không mở miệng giống như bị nghẹn quá nhiều rồi.
Mà mấu chốt chính là, vừa mở miệng liền không phun ra được lời nào tốt, khiến cho người ta chỉ muốn hội đồng hắn.
Mọi người rất muốn mời Yêu Yêu lại đây, xem xem lúc đó cái miệng đen của Sở Phong còn dám nói lung tung không. Nếu như dám dài dòng với Yêu Yêu, đoán chừng sẽ bị nàng ta đánh bay.
Cuối cùng, Sở Phong yên lặng nhìn về phía Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm, nhỏ giọng lẩm bẩm, nói cái gì mà thân hình các nàng vẫn lồi lõm trước sau vân vân.
Sắc mặt hai nàng lập tức biến đen.
“Còn không phải là nhiều năm không gặp nên mới đặc biệt nhớ các ngươi sao? Ta đây là đang nhiệt tình chào hỏi các ngươi đó.” Sở Phong giải thích.
“Đừng nói những lời đấy, chuẩn bị trộm thuốc thôi. À, đây là bản đồ, gần đây chúng ta có chuẩn bị rất nhiều phần, nhìn xem rốt cuộc nên đến thăm nhà nào.”
Phần phật một tiếng, Đại Hắc Ngưu liền trải bản đồ da thú lên trên bàn đá, sau đó chỉ cho Sở Phong quan sát, liệt kê rất rõ ràng tỉ mỉ, nào là vườn thuốc của thần minh trên cao nguyên Hung Thú, nào là ruộng thuốc ở gần vực thẳm.
Không cần suy nghĩ nhiều, hệ số độ khó cũng quá cao rồi, không cẩn thận một chút sẽ đắc tội thần minh!
Sở Phong quan sát một hồi, nơi dễ dàng đắc thủ nhất chính là dược thảo trên đỉnh núi màu máu. Lúc đầu bọn hắn đã từng đào năm cây ở chỗ đó, đồng thời cũng xử đẹp Phổ Lâm tiểu hầu gia.
Chỉ có điều, dược thảo ở nơi đó cũng chỉ tính là thánh dược sơ cấp, mặc dù sau đó có được tưới qua máu thần thú, nhưng dược thảo vẫn sinh trưởng rất chậm, ba mươi năm trôi qua không biết hiệu quả dược liệu có tăng lên hay không.
Đông Bắc Hổ chỉ vào bản đồ mà giới thiệu, nói: “Nơi này chính là dãy núi Ô Lạp thuộc về khu vực Hoang Nguyên, không ở nơi sâu của cao nguyên Hung Thú mà thuộc vào ruộng thuốc ở ngoại ô của nữ thần Nguyệt Lượng. Trên đỉnh núi nơi đó cũng có một số gốc Hồn Liên lâu năm, có tác dụng rất lớn với chúng ta!”
Trong thánh trì của núi Ô Lạp có một vài gốc Hồn Liên, trắng ngần tựa tuyết, thần thánh vô cùng, có tác dụng rất lớn đối với việc tăng trưởng năng lượng tinh thần.
Thậm chí sau khi loại Thánh Liên kia hoàn toàn trưởng thành còn có thể giúp người ta tái tạo lại thân thể máu thịt, tạo thành Liên Hoa Thân.
“Nơi này có Phù Tang Mộc ở vườn thuốc của Vu Thần, thuộc vào thần thụ, chỉ có điều ở trong nơi sâu của cao nguyên Hung Thú, cũng không phải cách quá xa phủ đệ thực sự của Vu Thần, hơn nữa vị thần này còn có Xạ Nhật Cung (1) không dễ chọc vào, bởi lẽ uy năng của nó đáng sợ vô cùng, có thể khóa mục tiêu bắn giết cách xa cả mấy chục vạn dặm.”
(1) Xạ Nhật Cung: Cung tên bắt mặt trời.
Mọi người cùng nhau phân tích, phát hiện ruộng thuốc quả thực rất nhiều, nhưng phần lớn đều là thánh dược. Đối với bọn hắn thì đều có hiệu quả, thế nhưng lại chẳng có công dụng gì đối với Yêu Yêu.
Thứ Yêu Yêu cần chính là thần dược!
Thế nhưng thần dược chân chính đều ở gần động phủ của thần minh hoặc ở dưới vực thẳm.
“Ba mươi năm trước, may mắn mà chúng ta chạy nhanh, không có đâm đầu thương nhớ thần dược Chu Tước. Mà lão Chu Tước kia quả thực quá khủng bố, không chỉ tiêu diệt hai tôn thần của cao nguyên Hung Thú mà còn giết chết tất cả Đằng Xà (2), uy thế khiếp người như thế thì ai mà chống lại được chứ.”
(2) Đằng xà: Rắn biết bay (trong sách cổ).
Bây giờ nghĩ lại, bọn hắn vẫn còn cảm thấy hơi sợ.