Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Để ta suy nghĩ một chút.”
Sở Phong nghiên cứu những vườn thuốc kia, kém nhất cũng đều là thánh dược, khu vực cao cấp kia chính là thần dược. Cái này không giống với bảo dược âm gian bị giảm bớt đi rất nhiều, mà dương khí ở nơi này vô cùng sung túc, dược hiệu cũng theo đó mà tăng lên.
“Chúng ta phải tỉnh táo, một khi đã trộm thuốc thì khẳng định sẽ là đại án động trời, lúc đó chúng ta khẳng định không trốn được nữa, ăn xong thánh dược đoán chừng sẽ bị truy sát, miễn cưỡng chống đỡ đến khi dược hiệu được hấp thụ đã là may mắn rồi.”
Sở Phong phỏng đoán, một khi đến lúc ấy thì một số người trong số bọn hắn có thể sẽ bị giết chết, hoặc là bị ép tự sát, vội vội vàng vàng trở lại trong vũ trụ ban đầu.
Sắc mặt mọi người đều ngưng trọng, không ngừng gật đầu tỏ vẻ đồng quan điểm. Việc này cũng tương đương với việc chuyến đi của bọn họ đến thế giới này hoàn toàn kết thúc!
Sở Phong nghiêm túc đứng dậy, càng cẩn thận ngẫm nghĩ lại càng cảm thấy, một khi đã ra tay, đảm bảo sẽ có rất nhiều người thực sự kết thúc ở thế giới này, cho nên hắn rất thận trọng.
“Kết thúc càng sớm càng tốt, dù sao thì thu hoạch lần này của chúng ta đã vượt qua người khác rất nhiều rồi. Chúng ta đã dùng máu thần thú để tẩy rửa linh hồn, bởi vậy mà thực lực nhanh chóng thăng cao.” Ánh Trích Tiên nói.
Đây là sự thực. Năm đó có mấy người có thể có được máu thần thú?
Tần Lạc Âm nghe vậy cũng nghiêm túc hẳn lên, nàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bởi vì lúc này mọi người đều là dương hồn.
“Một khi quay trở lại nhục thân, dương hồn lớn mạnh của chúng ta có khả năng khiến nhục thân chịu tổn thương nặng!”
“Đúng!” Ánh Trích Tiên gật đầu.
Tất cả mọi người đều nghiêm nghị, đây là một vấn đề bắt buộc bọn họ phải nhìn thẳng giải quyết. Khi bọn họ quay trở lại vũ trụ ban đầu, dương hồn quá lớn mạnh chưa chắc đã là chuyện tốt.
“Yên tâm, cho dù mỗi người chúng ta đều ăn một gốc thánh dược cũng không thể lập tức trở thành Á Thánh ngay đâu. Muốn trở thành Thánh nào có dễ dàng như vậy.” Sở Phong lên tiếng.
Cấp bậc Á Thánh không phải chỉ cần dựa vào cắn nuốt thiên tài địa bảo liền có thể đạt đến, mà phải có cảm ngộ, nắm bắt được trật tự quy tắc, tự thân cộng hưởng giao cảm...
Nếu thực sự thăng lên cấp độ thánh hồn mà quay trở về thì thân thể máu thịt của bọn họ chắc chắn không thể trụ được, sẽ bị thiêu thành tro bụi ngay lập tức, đây là điều chắc chắn không cần phải nghĩ nhiều.
“Vậy được, cứ tính như vậy đã, đại đa số người đều nên kết thúc hành trình rồi.” Sở Phong nói.
Ngoại trừ Yêu Yêu đang bế quan thì những người khác không nên tiếp tục dừng lại lâu hơn.
Tất nhiên Sở Phong chính là ngoại lệ, hắn có thể tiếp tục ở thế giới này cảm ngộ trường vực, đồng thời nghiên địa thế sông núi các loại.
Âu Dương Phong nói: “Hiện tại chúng ta đều nghiên cứu địa hình, chuẩn bị tốt các loại công việc trước khi chân chính quyết định điên cuồng đi gây án!”
Sở Phong gật đầu, hiện tại hắn đang chuẩn bị hành động trước một bước, đi khảo sát thực địa.
“Bây giờ ta sẽ lên đường, các ngươi cứ bế quan tu hành như trước đi, trong quá trình nghiên cứu địa hình ở bên ngoài ta cũng sẽ tu hành, đến lúc nào thực sự động thủ thì sẽ thông báo!”
Sở Phong vừa dứt lời liền tụ họp với mọi người một chút, sau đó liền lên đường.
Mười năm, Sở Phong đã đi khắp cao nguyên Hung Thú, đặt chân lên phụ cận của tám vực sâu lớn, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu. Chỉ đáng tiếc là hắn cũng không có nắm chắc có thể hái được thần dược hay không, bởi nơi này đều ở gần thần minh!
Mười năm nay, Sở Phong từng bước nghiên cứu trường vực, trình độ ngày càng tinh thâm, đã từ trình độ Tông Sư sơ cấp lên trung cấp!
Đây là tốc độ tiến bộ vô cùng kinh người.
“Đi, đi hái thuốc!” Mười năm, Sở Phong quay trở về chào hỏi tất cả mọi người.
Ngay cả Yêu Yêu cũng bị kinh động, bởi vậy mà nàng quyết định xuất quan, chuẩn bị đồng hành cùng mọi người.
Bởi rằng ngày hôm nay, có một số người sẽ phải khởi hành quay trở lại vũ trụ ban đầu, đây cũng tính là đưa tiễn.
Sở Phong lên tiếng: “Các vị, ngày hôm nay hoặc mấy ngày nữa, đa số người trong số chúng ta sẽ phải rời đi, trước nói một tiếng bảo trọng!”
Một số người trầm mặc, trong đó có cả Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm, bởi vì ký ức ở thế giới này phần lớn bộ phận sẽ bị xóa bỏ, không có cách nào giữ lại.
Một khi đã quay về thế giới cũ, các nàng sẽ quên hết những người ở nơi này, những gì trải qua ở đây, những tình cảm ở đây, ngay cả những thứ trân quý ở nơi này nữa...
“Đáng tiếc, sau khi trở về thì tình nghĩa còn quý báu hơn vàng giữa chúng ta sẽ tan biến, cứ như vậy mà quên lãng quả thực đau lòng.” Ánh Hiểu Hiểu nhìn mọi người một lượt.
“Đi thôi, trước tiên cứ đi hái thuốc đã!” Sở Phong dẫn đường.
Yêu Yêu cũng đi theo bảo vệ mọi người.
Lần này, bản thân nàng ta khẳng định sẽ không rời đi đâu.
Trạm thứ nhất, bọn họ lựa chọn địa bàn của võ thần, đây cũng chính là địa điểm đầu tiên mà trước kia Sở Phong đã đi đến, nơi có đỉnh núi đỏ như máu.
Thuốc ở nơi này dễ thu hái nhất!
Chẳng qua thì trên đỉnh núi đã có một chút dược liệu bị hái đi mất rồi, chỉ còn thừa lại hai ngọn núi có huyết dược mà thôi. Đáng tiếc, hai ngọn núi kia tổng cộng chỉ có bốn gốc thánh dược, không thể tính là nhiều.
Đỉnh núi màu máu vẫn như trước, xung quanh vẫn có sấm sét đỏ sẫm bao phủ phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Về vấn đề sấm sét nơi này, Yêu Yêu có thể mạnh mẽ phá vỡ. Thế nhưng nàng không thể làm như vậy, một khi làm thế thì sẽ đánh rắn động cỏ, tuy có thể lấy được thuốc ở nơi này nhưng những nơi khác thì đừng mơ nghĩ đến.
Nơi này đối với Sở Phong mà nói thì không hề khó, năm đó hắn đã hiểu rõ bố trí cơ bản của nơi này, hiện tại hắn đã là cấp bậc Tông Sư, đương nhiên có thể dễ như bỡn phá vỡ trường vực.
Không lâu sau, đoàn người đã thuận lợi leo lên núi, bốn dược thánh dược trên hai ngọn núi đỏ như máu đều bị hái đi.
“Nhanh chóng ăn đi!” Sở Phong đưa cho Ánh Hiểu Hiểu một gốc, còn lại đưa cho mấy người lão Tông Sư Ngô Khởi Phong.
“Muội đợi lần sau mới ăn.” Ánh Hiểu Hiểu phồng má, cô nhóc còn chưa muốn đi đâu, cũng không muốn từ biệt với đám người Sở Phong, trong lòng có chút không nỡ.
“Muội ngốc a, sau khi trở về thì cũng chỉ mất thời gian một đêm là bọn họ cũng sẽ quay lại Đại Mộng Tịnh Thổ rồi.” Ánh Vô Địch quở trách muội muội nhà mình.
“Huynh thì hiểu cái gì chứ, sau khi quay về sẽ quên sạch tất cả ký ức ở nơi này, huynh cái tên tỷ khống này, ước gì huynh quay về sớm một chút!” Ánh Hiểu Hiểu tức giận, đồng thời cũng thương tâm không thôi.
Ánh Vô Địch tức đến trợn trừng mắt, y muốn đánh nhóc muội muội này một trận, y cũng thực sự không còn cách nào.
Cuối cùng, bốn gốc thánh dược được bốn vị đại yêu của núi Bất Diệt ăn trước.
Mấy người đó không thể động đậy, bởi thế mà cần người vác đi. Dọc đường, Yêu Yêu cũng tận lực giúp mấy người bọn họ luyện hóa dược hiệu, rõ ràng dược liệu kia không có khả năng hấp thụ hoàn toàn, vì thế chỉ có thể giấu trong hồn quang.