Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên vẫn còn hơn nửa dược liệu bị lãng phí triệt để, dù sao thì nơi này cũng không có cơ thể máu thịt, tinh thần chỉ có thể hấp thu một bộ phận có hạn mà thôi.
“Đi, đi tới chỗ khác!”
Sở Phong bố trí trường vực, mọi người trực tiếp vượt qua hư không mà biến mất khỏi nơi này!
Ngay khi bọn hắn rời đi không lâu thì trường vực cũng tự động tan biến, hóa thành tro bụi. Đây cũng chính là năng lực cấp bậc Tông Sư.
Bọn hắn xuất hiện ở dãy núi Ô Lạp, Sở Phong đã nghiên cứu thấu triệt nơi này từ lâu, vì vậy trực tiếp dẫn người lên đỉnh núi. Nơi này có một cái ao màu tuyết trắng, trong đó có vài gốc Hồn Liên trắng tinh đang tỏa ra hương thơm dịu.
Đến nơi này, Ánh Hiểu Hiểu không thể không ăn thánh dược. Cô nhóc vừa lôi kéo tay Sở Phong, vừa nhìn về phía những người khác: “Các vị, ta sẽ nhớ mọi người. Ta cảm thấy có chút thứ quan trọng nhất định có thể lắng sâu trong lòng, tuyệt đối không lãng quên hoàn toàn đâu!”
Ăn xuống thánh dược cũng đồng nghĩa với việc trong hôm nay hoặc mấy ngày sau đó sẽ phải rời đi!
“Đến lúc phải nói bảo trọng rồi, các vị, hẹn gặp lại ở vũ trụ của chúng ta! Hy vọng lúc đó chúng ta vẫn là những bằng hữu thân thiết nhất mà không phải kẻ địch, còn có thể nhớ kỹ đối phương!” Sở Phong lên tiếng, nhìn về phía mấy người Tần Lạc Âm, Ánh Trích Tiên và Ánh Vô Địch.
Tổng cộng có năm gốc Hồn Liên, vì vậy chỉ có thể giải quyết nhu cầu của một số người chứ không phải toàn bộ.
Lần này Sở Phong quyết định làm một vố lớn, hắn muốn tặng mỗi người một gốc thánh dược, bởi vậy cần phải thu thập ở nhiều vườn thuốc mới có thể gom đủ.
Việc này tương đối xa xỉ, bởi lẽ thánh dược ẩn chứa dương khí nồng đậm, dược lực vô cùng kinh người, nếu như thực sự có thể luyện hóa thì tiềm năng hồn quang của bọn họ sẽ có lợi cực kỳ.
Ít nhất thì trong tương lai, khi bọn họ lên đến cấp bậc Thánh ắt sẽ có trợ lực lớn.
Dãy núi Ô Lạp yên tĩnh không người thủ hộ, thánh trì phát sáng, thụy khí cuồn cuộn, năm gốc Hồn Liên tuyết trắng đều bị đào sạch, tất cả đều bị đám người Sở Phong lấy đi.
Sau đó, năm người Ánh Hiểu Hiểu, Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong liền ngồi xếp bằng không động đậy, dốc hết toàn lực luyện hóa thánh dược. Ngoài ra còn có Yêu Yêu hỗ trợ, sau đó lại được mọi người mang lên đường.
Trường vực mở ra, đám người Sở Phong trực tiếp vượt qua hư không, tiếp tục cuộc hành trình tiến vào trong cao nguyên Hung Thú, nơi cách thần minh tương đối gần.
Tất nhiên, nói là tương đối gần thì cũng chỉ là khá gần mà thôi. Trên thực tế, Sở Phong rất thận trọng, khoảng cách mà hắn lựa chọn đều cách tất cả động phủ của thần minh hai trăm vạn dặm trở lên.
Từ khi nhận thức được khí thế bá đạo đại sát tứ phương của lão Chu Tước thì hắn lại càng thêm cẩn thận.
Dã Nhân cốc nằm trong một vùng núi của cao nguyên Hung Thú, mãnh cầm vô cùng nhiều, chúng thường lượn vòng trên không trung đổ xuống những bóng ma lớn trên mặt đất.
Nơi đây cũng tính là địa bàn của Vu Thần.
Tuy nhiên, trong khu vực sương mù dày đặc ở nơi sâu nhất của sơn cốc lại không có mãnh cầm nào dám tiếp cận, nơi này thuộc vào khu vực cấm kỵ.
Nơi này có mấy cây hoa Kỳ Lân đã sinh trưởng mấy vạn năm, đã sớm trở thành thánh dược, mà khu vực sương mù kia chính là do hoa Kỳ Lân tỏa ra, trong sương mù còn thoang thoảng mùi hương thơm ngát.
Lần này vẫn thuận lợi như cũ, Sở Phong đạt được thực lực cấp Tông Sư, nghiên cứu về trường vực đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, mà hơn cả chính là bản thân hắn đã nhằm vào địa hình nơi này mà khảo sát qua.
Bốn cây hoa Kỳ Lân, cánh hoa xanh thẳm long lanh phát sáng, chỉ là một đóa hoa lại có dáng vẻ giống như Kỳ Lân, sinh động như thật, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, đồng thời còn tỏa ra hương thơm ngát.
Loại thánh dược này hầu như có thể khiến cho tu sĩ ngã lăn ra đất, nếu như bọn hắn có nhục thân thì còn có thể cảm nhận được ảo giác mọc cánh phi thăng, được trải nghiệm cảm giác toàn thân như thái đến nỗi muốn bay lên, nhẹ nhàng như tiên.
“Trước hết nhớ bảo trọng!” Sở Phong lên tiếng.
Lần này, Tần Lạc Âm cũng ăn hoa Kỳ Lân, nhưng người còn yêu kiều hơn hoa, cảnh này vô cùng chói mắt, thụy khí lượn lờ xung quanh nàng.
Tần Lạc Âm nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng phải chăm sóc tốt bản thân!”
Ánh Trích Tiên cũng ăn xuống hoa Kỳ Lân, tư thái vô cùng điềm đạm nho nhã, cũng vô cùng lạnh nhạt, càng ngày càng lãnh đạm tựa tiên nhân.
Sở Phong nhìn về phía nàng ta mà nhẹ giọng: “Sau khi trở về hãy nghiên cứu thêm Thất Bảo Diệu Thuật.”
Ánh Trích Tiên nghe vậy liền không cách nào bình tĩnh, nàng ta nhớ đến những gì đã trải qua ở thế giới này, khi hồn quang của hai người giao hòa, cùng nhau thi triển Thất Bảo Diệu Thuật, chẳng lẽ những ký ức đó cứ như vậy liền trở thành dĩ vãng? Hoặc là nói sắp tan biến khỏi ký ức của nàng?
Không lâu sau, mọi người lại rời khỏi nơi này, dừng chân ngoài khu vực Hoang Nguyên, sau đó tiến lại phụ cận vực sâu.
Hành động sau đó của bọn họ vô cùng nhanh gọn, liên tiếp cướp sạch mấy ruộng thuốc bên ngoài vực sâu, tất cả đều vơ vét sạch sẽ!
Kết quả là mỗi người đều có một gốc thánh dược!
Đáng tiếc, thánh dược đối với Yêu Yêu lại không có tác dụng gì đáng nói, Sở Phong muốn mạo hiểm giúp Yêu Yêu hái một gốc thần dược nhưng lại bị nàng ta ngăn cản.
Bởi vì nguy hiểm quá lớn, cho dù trình độ trường vực của thế giới này không cao lắm, thế nhưng thần dược đều ở gần nơi dừng chân của thần minh, một khi bị phát hiện ắt sẽ dẫn đến họa sinh tử!
“Được rồi, vẫn còn thời gian. Đợi ta nghiên cứu thêm mấy chục năm nữa hẳn là có thể hái được một gốc thần dược!”
Nhưng mà cũng ngay ngày hôm đó, khi bọn họ đang trốn trái tránh phải thì sự việc đã bị bại lộ, đưa tới sóng to gió lớn!
Thánh dược các nơi liên tiếp bị mất trộm, chuyện động trời này căn bản không tài nào giấu được, lan rộng ra cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Khu vực phụ cận của vườn thuốc ngày thường rất an tĩnh, nhưng không có nghĩa là không có người giám sát. Sở dĩ Sở Phong có thể thuận lợi hành động như vậy đều là do hắn đã dành mười năm để quan sát địa hình cùng tìm tòi nghiên cứu, sớm đã rút ra quy luật từ lâu, lần này trực tiếp tránh khỏi những người kia.
Dã Nhân cốc mất trộm thảo dược bị phát giác đầu tiên, bởi vì đám sương mù do hoa Kỳ Lân tỏa ra đã biến mất, lập tức dẫn đến sự chú ý.
Sau đó các nơi liền liên tiếp phát hiện, người đi tuần ruộng thuốc của các nơi tất nhiên đều quan tâm đến thánh dược mà bản thân bảo vệ, kết quả rất nhiều người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Từ cao nguyên Hung Thú đến vực sâu, tổng cộng có ruộng thuốc của sáu nơi bị người ta cướp sạch sẽ, toàn bộ đều là thánh dược, thoáng một chốc đã nháo thành chuyện lớn.
Chiến tướng khắp nơi đều bị kinh động, hô hào muốn dốc lực truy bắt kẻ trộm!
Thánh dược tuy không lọt nổi vào mắt thần minh, thế nhưng loại ảnh hưởng này quá ác liệt, bắt buộc phải xử lý nghiêm mới được.