Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Một âm thần nho nhỏ cũng hiểu được trường vực, lại dám ra tay với huyết mạch của thần, tìm đường chết!” Trên bầu trời, vị Á Thánh kia đang rống to, lần nữa huy động bàn tay lớn đập về phía mấy người Sở Phong.
Vèo một tiếng, Sở Phong mang theo tất cả mọi người biến mất khỏi chỗ này, hắn đang mượn địa hình đất đai ở đây để thuấn di mấy trăm dặm, muốn đổi một phương hướng tái chiến khác!
Cùng lúc ấy Yêu Yêu cũng hành động, nàng ta lập tức thoát khỏi ràng buộc của đa số Thánh Nhân, bàn tay trắng muốt huy động tới, một chưởng đánh vỡ hư không, ầm một tiếng đã bao phủ tên Á Thánh ở phía tây. “Aaa...”
Phốc một tiếng, vị Á Thánh kia cứ như vậy liền nổ tung, gã bị Yêu Yêu đánh nát trên bầu trời, huyết vũ tán loạn.
Yêu Yêu chỉ đơn giản vỗ một cái liền giải quyết xong tên Á Thánh kia, khiến gã ta nát tươm trên bầu trời, mưa máu như trút xuống Hoang Nguyên, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Lần ra tay này có lực trấn nhiếp vô cùng mạnh, khiến tứ phía đều ngây người khiếp sợ. Bởi lẽ đám người Sở Phong chỉ là linh thể mà thôi, cũng không có thân thể máu thịt, vậy mà lại có thể cường thế phá vỡ vòng vây của mấy vị Thánh Nhân như thế.
“Bắt lấy những quỷ hồn kia, đừng để chúng chạy mất!” Một vị cường giả cấp Thánh mở miệng.
Sau đó gã liền nhìn về phía Yêu Yêu mà nói: “Ngươi muốn che chở bọn chúng? Ta sẽ không để ngươi toại nguyện đâu, một tên cũng không lưu lại, toàn bộ đều giết sạch!”
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều đội ngũ xung quanh đề nghe thấy, lập tức theo mệnh lệnh của gã mà hành động, tất cả đều chặn đường bao vây đám người Sở Phong.
Nhất là đám người Tiểu Võ Thần, con cháu của Vu Thần cùng nữ thần Nguyệt Lượng, ba người này ban nãy bị trường vực của Sở Phong vây khốn giữa hàng đống đất đá, dáng vẻ chật vật nhếch nhác bao nhiêu thì lúc này hung hãn đuổi giết đám người Sở Phong bấy nhiêu.
Sau lưng bọn họ quân đội đông đúc đi theo, khói bụi cuồn cuộn nổi lên, tiếng người hô ngựa hí, huyết khí xông lên tận trời, khiến cả khu vực Hoang Nguyên đều rung lên.
Trừ việc đó ra còn có hiện thân của vài Á Thánh khác, tất cả đều lẳng lặng đuổi theo công kích phương hướng của đám người Sở Phong, muốn hạ độc thủ.
Sở Phong rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn chút nào, hắn thong thả thi triển tài năng trường vực, cứ một chốc lại biến mất ngay tại chỗ, mượn lực lượng đem mọi người đi xuyên qua lòng đất, trong nháy mắt đã vượt qua tám trăm dặm.
“Tiểu gia hỏa kia giống như chuột đất, ai có thể bắt hắn từ trong ra cho ta?” Tiểu Võ Thần hô lớn.
Sở Phong vì đám người Đại Hắc Ngưu, Tần Lạc Âm, Âu Dương Phong mà tranh thủ thời gian, để bọn họ có thể hấp thụ được nhiều dược hiệu của thánh dược thêm một chút, như vậy đối với bọn họ chỉ có lợi không có hại.
Đầu tiên, loại dược này có thể khiến bọn họ tăng lên cấp độ Kim Thân đại viên mãn, củng cố ra căn cơ thâm hậu nhất, sau này một khi đã thành Thánh, dược hiệu lúc trước cất giấu ở trong hồn quang có thể kích hoạt các loại tiềm năng, đến lúc đó sẽ phát huy ra tác dụng rất lớn.
“Tiểu Võ Thần, ngươi đừng vội, chúng lão phu tới rồi đây.”
Phía xa truyền đến âm thanh, một vài lão giả cùng nhau xuất hiện, trông bộ dáng thì đều không phải người bình thường, điều khiển địa khí mà đi, mỗi bước phóng ra chính là mấy trăm dặm.
Người nghiên cứu trường vực!
Nhân vật cấp bậc Đại Sư và Tông Sư về trường vực của cao nguyên Hung Thú đều đã đến, những người này thường xuyên phụ trách bố trí trường vực của các động phủ và ruộng thuốc, địa vị vô cùng siêu nhiên.
Lần này, việc mấy ruộng thuốc lần lượt bị mất trộm, bị đạo tặc vơ vét sạch sẽ đã khiến bọn họ giận tím mặt, những trường vực do mấy Đại Sư Tông Sư bố trí đều bị Sở Phong phá giải, chuyện lớn như vậy không thể không khiến mấy lão gia hỏa kia kinh động.
Tiến hóa giả thế giới này đều rất mạnh, thế nhưng tài năng về nghiên cứu trường vực lại không quá cao thâm, mấy lão gia hỏa kia cũng coi như là người xuất sắc trong số đó.
“Địa Long Phiên Thân!”
Một lão giả hét lớn, cầm một lá cờ thần từ ở trong tay, mạnh mẽ vẫy động.
Ầm ầm!
Cả mảnh đại địa chấn động kịch liệt, địa mạch rung lên, huyền tử khí sôi trào. Ngay sau đó, Hoang Nguyên liền nứt toác, địa mạch cuồn cuộn trở mình giống như một con rồng lớn đang chuyển thân.
Sở Phong kinh ngạc, địa khí bao vây bọn họ đều phun ra, mấy người bọn hắn suýt nữa thì đã bị các loại nham thạch đất đá vùi dập giữa đường, kém xíu thôi liền bị chôn sống ngay nơi này.
Sở Phong vẫy tay một cái, một lá cờ xí lập tức xuất hiện, thôi động phù hiệu trường vực.
Địa từ khí lại xuất hiện bao vây lấy bọn họ, trong phút chốc liền xông ra từ sâu dưới mặt đất, chạy về phía xa.
“Có chút thú vị!” Một vị lão giả híp mắt quan sát, ông ta chính là nhân vật cấp Tông Sư về trường vực, đã dừng chân ở lĩnh vực này nhiều năm, có thể thông qua địa khí mà cảm ứng tung tích kẻ địch.
Ông ta nhìn về phía vị lão giả gần ngay bên, lên tiếng: “Đến, lão hữu, chúng ta liên thủ ngăn chặn bọn chúng, chia tách chúng ra mà xử lý.”
Lão giả ở ngay bên cạnh gật đầu mỉm cười mà trả lời: “Được, đã lâu rồi chúng ta chưa có bắt tay “đoạn địa trảm” đâu, cho bọn chúng nếm thử một chút.”
“Rất được, vậy thì dùng “đoạn địa trảm” khiến bọn chúng trả giá bằng máu!”
Vù!
Trong lúc bất chợt, lấy hai lão giả kia làm vị trí trung tâm, địa khí liền dâng trào, huyền từ quang hừng hực dậy lên, sau đó toàn bộ mặt đất của thế giới này đều giống như một lò lửa, tản phát ra ánh sáng chói mắt, nóng hầm hập.
Tiếp theo, xoẹt một tiếng một Từ Huyền đao đã đột nhiên xuất hiện, vô cùng chói mắt và rực rỡ, mãi đến khi vượt qua mấy trăm dặm liền bất ngờ xuất hiện ở chỗ đám người Sở Phong, ầm một tiếng, một đao đã tách ra thế giới dưới đất, chặt đứt tầng tầng đất đá cùng nham thạch, cắt đứt các loại địa khí thôi động của Sở Phong.
“A...”
Một vị đại yêu của Côn Lôn kêu thảm, cả người nổ thành một chùm quang vũ, chẳng hề có chút thấp thỏm gì mà quay trở về, một cây cũng không kịp nói đã bị cự đao chém trúng.
Hơn nữa, đám người Sở Phong đã bị phân tách thành hai nhóm, trong lúc nhất thời đất đá liền thi nhau sụp đổ, bởi vì chỗ này là nơi sâu trong lòng đất, vì thế sau khi đất đá sụp đổ liền bao phủ đám người Sở Phong.
Mà thanh Từ Huyền đao kia lại tiếp tục quét ngang nơi này, muốn chém giết tất cả bọn hắn.
“Trấn Địa Ấn!”
Sở Phong khẽ quát một tiếng, lật hai tay, phù văn liền bao phủ cả mảnh đất này, mỗi thổ ấn xuất hiện đều đánh văng thanh đao lớn kia, sau đó củng cố lại địa tầng đã sụt lún của nơi này.
“Lược đoạt!”
Ở phía xa, hai lão giả cũng đồng loạt hét lớn, địa khí cuồn cuộn như muốn quét sạch nơi này, muốn tạt bay một số người.
“Mẫu thân!”
Lúc này, tiểu đạo sĩ bất ngờ kêu lên hoảng hốt, bởi vì Tần Lạc Âm và mấy người khác đã bị cuốn bay lên trời, sắp bị những người kia bắt được.
Sở Phong nổi bão, quát: “Thực sự coi chúng ta là quả hồng mềm dễ nắn bóp sao? Ta không muốn chiến đấu, chẳng qua chỉ muốn tranh thủ thời gian một chút. Nếu các người đã hùng hổ dọa người như thế, vậy đều chết hết cho ta!”