Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1732 - Chương 1732: Tao Bao (2)

Thánh Khư Chương 1732: Tao bao (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sau đó, trên đường, Sở Phong càng là hạ giọng, nói: “Tiền bối, người có bản lĩnh thần thông như thế, tự xưng Thiên Tôn, khẳng định là khai sáng một gia tộc huy hoàng mà cường đại, người có cháu nội là nữ hay không? Hồ tộc luôn luôn đẹp như tiên nữ, khiến cho người ta hướng về, ta nhất định sẽ giúp người chiếu cố hậu nhân của người thật tốt!”

“Vô Lượng Thiên Tôn, xoa!” Hồ ly lông vàng không nhịn được niệm xong đạo hiệu rồi mắng thô tục, thật sự là bị hắn làm cho nghẹn họng , tức giận không nhẹ.

Tiểu tử này đã có con trai luôn rồi mà còn muốn đánh chủ ý lên đời sau của nó? Có bao xa thì biến bao xa, không có cửa đâu!

“Tiền bối, ta đây không phải vì báo ân sao, ánh mắt này của người có ý gì a? Sao y như là đề phòng cướp vậy, người như vậy là không trượng nghĩa, ta giúp người chiếu cố người đời sau kiệt xuất của người có gì không tốt?” Sở Phong rất không hài lòng.

“Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, nếu có một ngày ngươi tiến vào dương gian, dám gây tai họa cho cháu gái của ta, đời sau của ta, ta cam đoan tìm người đánh chết ngươi! Đừng thấy ta bị đá ra khỏi dương gian, bị trích biếm (1) ở miền đất sa đọa này, nhưng ta còn quen biết không ít người, ta cảnh cáo ngươi, an phận thủ thường một chút!”

(1) Trích biếm: giáng xuống, đày đến.

“Thôi đi, thật sự cho rằng ta nguyện ý cưới hồ ly tinh a, nghe nói bộ tộc này của các người dễ làm cho nam nhân giảm thọ nhất, ta mới không thèm.” Sở Phong bĩu môi.

“Tiểu tử, ngươi nói cái gì, khinh mạn xem thường Hồ tộc chúng ta, ngươi có ý tứ gì? !” Hồ ly lông vàng nhìn hắn chằm chằm.

“Không có gì, người đã nói như vậy, vậy ta sẽ kết bạn với cháu gái của người, chứng minh ta rất chân thành, rất xem trọng đời sau của người!” Sở Phong hỏi nó.

“Lăn, đừng lượn quanh!” Hồ ly lông vàng không muốn dây dưa chuyện này với hắn.

Sau đó, nó liền thấy, Sở Phong bắt đầu tự tát mình, một bộ dáng vẻ rất tao bao (1).

(1) Dùng để chỉ người thích khoe khoang, không biết xấu hổ, làm đỏm, lẳng lơ.

Bởi vì một đoàn người lên đường, có lão Chu Tước giương cánh, rất nhanh liền đến dãy núi mà trước kia Sở Phong và Yêu Yêu bế quan, đạt tới mục đích.

Đồng thời, lão Chu Tước nhìn chằm chằm Sở Phong, mắt cũng trợn trắng.

Ngay cả mấy con tiểu Chu Tước nhìn hắn, cũng đều lộ ra ánh mắt cổ quái.

Sau khi Sở Phong thu thập một phen, lấy ra thần dược Đằng Xà, coi như hoa hồng, ngậm lên miệng, bảo bọn họ chờ ở chỗ này, một mình hắn đi đến bên trong dãy núi.

“Chiêm chiếp...”

Mấy con tiểu Chu Tước xì xào bàn tán, đều đang nói tên nhân tộc này quá lẳng lơ!

“Là tao bao!” Hồ ly lông vàng uốn nắn.

Sau đó, nó liền tính thử một quẻ cho Sở Phong, nói: “Sao vẫn là coi không ra, chỉ có điều ta thật chờ mong tên tao bao này bị đánh gần chết!”

Lỗ tai Sở Phong vô cùng nhạy cảm, quay đầu nhìn nó một cái, nói: “Tiền bối, làm người phải phúc hậu, có thể đừng nói lung tung không, nói lời may mắn một chút!”

“Ừm, chờ mong ngươi bị ẩu đả, ném ra, nhìn ngươi tao bao như thế là thấy tức!” lẩm bẩm.

Sở Phong lơ đễnh, ngậm thần dược Đằng Xà tiến vào bên trong dãy núi, bước chân nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái, quanh thân đều phát ra hồn quang trong suốt, tự nhận là phong lưu phóng khoáng, siêu trần thoát tục.

Đám hồ ly lông vàng, người nhà Chu Tước chờ ở bên ngoài.

Thời gian rất dài, trong dãy núi truyền đến chấn động nhè nhẹ, sau đó sấm sét vang dội, rồi đỉnh núi nổ tung, hồ quang điện từng luồng liên tiếp hướng lên trời cao.

“Đây là có người đang độ kiếp? !” Lão Chu Tước hồ nghi.

“Chiêm chiếp...” Năm con tiểu Chu Tước lông xù toàn thân màu lửa đỏ líu ríu, ở chỗ này kêu khẽ, đều hiếu kỳ nhìn xem.

Sau đó bọn họ liền thấy một người toàn thân bốc lên hồ quang điện, thất khiếu đều đang phun tia sét bay ra.

“Ha ha, tiểu tử, ngươi đang độ kiếp sao?” Hồ ly lông vàng cười hỏi.

Sở Phong ngã xuống đất trong bộ dạng cực kỳ khó coi, ngã chổng vó nằm ở đó, yếu ớt run rẩy, ánh chớp chảy xuôi, ánh mắt ngốc trệ, thật lâu sau mới khôi phục một chút.

Hắn nằm bất động tại chỗ, ngửa mặt lên trời than nhẹ, nói: “Ta vẫn là nên đi dương gian tìm hồ ly tinh đi, hệ số độ khó của việc này quá cao!”

“Ta đánh không chết ngươi (1)!” Hồ ly lông vàng tức muốn nổ mũi.

Sưu!

(1)Đánh không chết ngươi: ý là đánh dở chết dở sống mới ác, đánh chết là quá dễ.

Sở Phong chạy, lại vào trong dãy núi, thật sự là sợ lão hồ ly què chân chỉnh đốn hắn.

Ầm ầm lay động một hồi, đỉnh núi sụp đổ, mặt đất lún xuống, hắn lại bị người ta ném ra.

“Yêu Yêu, ta chỉ là đưa thuốc cho ngươi mà thôi, ngươi hiểu lầm cái gì, chẳng lẽ ngươi có ý tưởng với ta, cho nên mới chống đối ta như thế?” Hắn quả thực là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, mặt mũi cũng đã bầm dập, toàn thân còn đang bốc lên ánh chớp nữa vậy mà còn ở đó đắc chí.

Sau đó, một bàn tay ngọc trắng nõn óng ánh từ trong núi nhô ra, xách hồn giáp của hắn lên, mang hắn vào bên trong dãy núi.

“Ài, chuyện gì cũng từ từ, ngươi đừng dùng sức mạnh với ta, đánh chết ta cũng không tuân theo!” Không thể không nói, Sở Phong càng đi càng xa trên con đường tìm đến cái chết.

Việc này đưa đến hậu quả chính là trong núi rung động, núi non chập chùng như là sóng biển, sau đó hắn bị đánh cho tê người, nhe răng toét miệng trốn ra.

Sau đó hắn xoạch một tiếng, nằm ngang ở trên mặt đất, nằm ngay đơ, toát ra từng sợi khói xanh.

Hồ ly lông vàng dạy dỗ mấy con tiểu Chu Tước, nói: “Nhìn thấy không, người phong lưu có thể làm chấn động nghìn đời, nhân vật phong tao có thể dẫn dắt thời đại ba năm năm, nhưng loại sinh vật tao bao này đương nhiên phải bị sét đánh!”

Toàn thân Sở Phong bị điện giật, nói cũng không nói ra được, trở thành sách giáo khoa màu đen điển hình.

Qua rất lâu hắn mới thở dài nói: “Ta quyết định, vẫn là nên đi tìm hồ ly tinh ở dương gian.”

“Chiêm chiếp...” Năm con tiểu Chu Tước đều đỏ rực, quay đầu nhìn về phía hồ ly lông vàng, hỏi việc này là tình huống gì?

“Bị đánh choáng váng, bây giờ hắn đang cầu xin sự ngược đãi!” Mặt lão hồ ly què chân đen lên nói, vọt thẳng qua, vung lên một cái móng vuốt đập xuống, sấm chớp lại nổi lên, đồng thời giải thích nói: “Nhìn thấy không, cầu xin sự ngược đãi chính là bộ dạng này!”

“Xoa, không phải ngươi bị phế sao?” Sở Phong kêu thảm.

Sau đó nửa tháng, mùi thuốc ở vùng đất này xông vào mũi, sau khi Yêu Yêu ra thăm hỏi Sở Phong liền đi bế quan, hấp thu thần dược, rút ra năng lượng thần tính.

Bình Luận (0)
Comment