Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà trong núi, lão Chu Tước cũng đang ứng phó hết sức để trợ giúp một đứa con của mình, nghiền nát thuốc Đằng Xà, Chu Tước, giúp tiểu Chu Tước hấp thu!
Nó muốn đưa đứa bé này lên đường đi âm phủ, rồi đi dương gian, xông ra một con đường sống!
“Chiêm chiếp...” Tiểu Chu Tước lưu luyến không rời, những ngày này vẫn luôn đang khóc, mắt to màu vàng óng đọng đầy nước mắt, nước mắt óng ánh thành chuỗi lăn xuống.
Nó chỉ to bằng nắm đấm, sau khi cuộn mình lại giống như là một quả cầu bằng nhung, đỏ tươi mà óng ánh, nhẹ nhàng gào thét, không ngừng dùng đầu đụng đụng mẫu thân nó, quyến luyến không nỡ.
Có vài lần nó khóc đến mệt, mê man ở bên cạnh mẫu thân mình.
Lão Chu Tước cũng rất thương cảm, lông vũ của nó cũng sắp rụng sạch, chỉ còn lại cánh thịt đầy thô ráp và nếp uốn, nói: “Ta đã già, chẳng mấy chốc sẽ chết, đằng nào các con cũng phải rời ta mà đi, các con, các con đều đang lớn lên, sau này phải dựa vào chính mình.”
Nó căn dặn, về sau vô luận là ở giới nào đều phải cố gắng sống sót, đừng xem thường bỏ cuộc.
“Chờ các con đủ mạnh mẽ, có thực lực hơn người, có thể trở về trước mộ phần của ta nhìn một chút, nếu như thực lực không đủ, vĩnh viễn không nên quay lại, thầm tưởng nhớ ta là được. Các ngươi phải học cách bảo vệ chính mình thật tốt...”
Lão Chu Tước nói liên miên lải nhải, nói rất nhiều, không giống như là thần chỉ, chỉ là một người mẫu thân bình thường.
Sở Phong không chịu nổi nhất là loại tình cảnh này, ngồi ở ngoài núi, một mình nhìn mặt trời lặn, ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, thê diễm (2) như máu, ở cái thế giới này cuối cùng phải kết thúc.
(2)Thê diễm: xinh đẹp nhưng thê lương.
Lão hồ ly cũng đang thở dài, cầm một cái hồ lô rượu, ở một bên khác không ngừng rót rượu vào trong miệng, nó cũng đang nhìn trời chiều, xuyên thấu qua ráng chiều màu máu kia, phảng phất như nhìn thấy sự rầm rộ ngày xưa của dương gian. Đáng tiếc, nó vĩnh viễn rời khỏi trung tâm của vùng thế giới kia.
Đây là cuối thu, vô luận là trong núi hay là ngoài núi đều có rất nhiều đại thụ, khắp cây khô héo, ở dưới ánh tà dương bị nhiễm lên màu đỏ nhàn nhạt, mang theo một chút vẻ đẹp thê diễm.
Lúc này có mấy người từ đằng xa đi tới, một người trong đó nhìn thấy Sở Phong, cảm thấy hơi giật mình, vẻ mặt âm trầm, nói: “Là ngươi, âm linh năm đó, ngươi còn ở lại thế gian!”
Sở Phong quay đầu, nhìn về phía ngoài núi, lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói: “Không phải ngươi chết rồi sao?”
Hắn có ấn tượng rất sâu đối với người này, mấy chục năm trước, người này mang theo vẻ đạm mạc, vô cùng tự tin, vận dụng phi mâu, đánh giết Ánh Vô Địch, đưa Mã Vương lên đường, liên tiếp đánh giết mấy vị đại yêu Côn Luân.
Hắn ta là Tiểu Võ Thần, Kim Thân đại viên mãn rất nhiều năm, danh xưng cường giả số một số hai dưới Á Thánh!
Trận chiến mấy chục năm trước kia, Sở Phong và Yêu Yêu đánh nổ người này, trực tiếp quay người rời đi, bây giờ lại nhìn thấy hắn ta.
Có điều suy nghĩ một chút cũng không bất ngờ, lúc trước ngay cả dòng dõi của Linh Uy Hầu cũng Thế Tử Phù, sao hậu nhân của Võ Thần lại không có?
Lúc trước, Sở Phong và Yêu Yêu chính là lo lắng sau khi đánh giết hắn ta sẽ chọc ra hồn quang của Võ Thần, cho nên giết xong là xoay người rời đi, không có nhìn kết quả.
Không ngoài dự liệu, Tiểu Võ Thần thật sự còn sống.
“Ta luôn áp chế không đột phá, lịch luyện ở các nơi trong thiên hạ, chỉ muốn một ngày kia trở thành Á Thánh mạnh nhất, không ngờ a, hôm nay gặp được ngươi!”
Tiểu Võ Thần cười, không tức giận, mà hàm răng tuyết trắng xán lạn, lộ ra nụ cười vui vẻ vô cùng, hắn ta để mắt đến Sở Phong.
“Âm hồn, cho ngươi một cơ hội, quay lại đây, quỳ sát ở dưới chân của ta, thần phục, nói ra hết thảy bí mật ở thế giới của ngươi!”
Hắn ta ngồi trên Man Thú, trên mặt mang vẻ đạm mạc, ở sau lưng mang mười mấy cán đoản mâu, tự cao và tự phụ, nhìn Sở Phong chằm chằm, ngay cả sợi tóc cũng từng sợi óng ánh, phất phới theo gió.
Sở Phong đứng dậy, đi thẳng về phía trước, gần đây tâm tình hắn khó chịu, trêu chọc Yêu Yêu thất bại, bị sửa chữa thật hung hăng cho một trận, vẫn muốn tìm người xả tức đây.
“Âm linh, ngươi yếu như vậy, cũng muốn động thủ với ta? !” Tiểu Võ Thần mang theo nụ cười lạnh lẽo, khóe miệng giơ lên, có vẻ hơi lãnh khốc, hắn ta đã xem mình như cao thủ cấp Á Thánh, nhìn xuống Sở Phong.
Bởi vì hắn ta tùy thời có thể đột phá, bây giờ chỉ là vì ma luyện, vì tương lai thành căn cơ mạnh nhất dưới Thần Trúc!
Mặt Sở Phong hơi đen lại, nói: “Ngươi thật đúng là mặt lừa không biết bản thân dài, mặt đủ lớn, ngươi cho rằng mình không phải gà yếu sao? Tới đây, đánh không chết ngươi!”
“Nói gì vậy chứ?” Bên cạnh, một người khác mở miệng, là một vị lão giả, sợi tóc lam oánh oánh, ống tay áo phần phật, hơi có chút mùi vị tiên phong đạo cốt.
Lão là một trong những người hộ đạo của Tiểu Võ Thần, thánh nhân thành danh nhiều năm, một đường đi theo bảo hộ người hậu bối mà Võ Thần rất thích này.
Sau đó lão liền thi triển uy áp với Sở Phong, nói: “Quỳ qua đây đi.”
Đây là áp chế trần trụi, lão vận dụng năng lượng Thánh cấp mạnh mẽ của mình, nghiền ép Sở Phong, muốn hắn quỳ mọp xuống, tiến hành làm nhục.
Tiểu Võ Thần mỉm cười, cũng không ngăn cản , chờ Sở Phong quỳ mọp xuống với hắn ta, hắn ta muốn tiếp nhận triều bái, sau đó lại xuất thủ trừng trị âm hồn này.
Răng rắc!
Mặt đất vỡ nát, từng luồng khe hở hiển hiện, Sở Phong vận dụng trận vực, hoa văn xen lẫn, phát ra hào quang lóa mắt, chống cự Thánh uy.
Đồng thời hắn nhìn thoáng qua trong núi, muốn mời lão Chu Tước ra tay, quyết đấu đơn độc thì cũng thôi đi, lấy cảnh giới đè người, ai sợ ai? Nơi này chính là có thần chỉ!
Lão Chu Tước không khiến hắn thất vọng, hóa thành một lão phụ nhân tóc bạc mặt mũi hồng hào chống quải trượng, đột ngột xuất hiện.
“Hai người trẻ tuổi quyết đấu thì cũng được, ngươi xen tay vào làm gì?” bà nói khẽ, chống đỡ thánh uy.
“Ta khuyên ngươi vẫn là đừng nên xen vào chuyện bao đồng, người một hệ của Võ Thần đi ra ngoài, ngươi tốt nhất tránh lui.” Tên thánh nhân tóc lam kia lãnh đạm mở miệng, hắn thấy lão phụ nhân không dễ chọc, nhưng là tuyệt đối ngờ rằng đây là một vị thần chỉ.
“Võ Thần, ha ha...” Lão Chu Tước cười, sau đó ra hiệu với thánh nhân tóc lam kia, nói: “Vậy ngươi vẫn nên quỳ qua đây đi.”
“Chỉ bằng các ngươi...” Thánh nhân tóc lam mới nói được đến đây, sắc mặt hoảng hốt, sau đó run rẩy, tiếp đó hai đầu gối phát ra một tiếng răng rắc giòn vang, lão trực tiếp quỳ xuống, bị động nằm trên đất dập đầu về phía Sở Phong và lão phụ nhân.