Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó, một đám đồng tử đều sợ hãi, nhịn không được niệm tụng chân ngôn.
Trong thanh âm non nớt của bọn nhỏ còn mang theo sự run rẩy.
“Vô Lượng... Thiên Tôn!”
“Di... Đà phật!”
Mọi người trên khắp vũ trụ cũng đều mông lung, ngây ngất còn hơn uống rượu, quả thực không thể tin được vào màn trực tiếp vừa rồi.
“Xảy ra chuyện lớn rồi, một đám thiên tài đều bị người ta đồ sát?”
“Không phải hoàn toàn đồ sát, mà còn trở về một phần tàn hồn, cũng thật là đáng tiếc. Đám lão quái vật kia trước đó còn đắc ý ta đây, người nào cũng bình chân như vại, giờ lại nổi trận lôi đình, tức đến run cả người!”
“Trời ạ, thật đúng là đại hội so ai thảm hơn. Bên trong Đại Mộng Tịnh Thổ loạn thành một đống, đều sắp đánh nhau đến nơi rồi. Ôi chao, Kim Lân Đạo tử ta quan tâm nhất sao rồi?”
Trong Tinh Hải đều bàn luận náo nhiệt như nồi nước sôi sùng sục, trong lòng những người còn chút chờ mong đều giống như bị vũ khí hạt nhân rơi trúng rồi tạo ra một cơn động đất mãnh liệt, bùng lên cột khói hình nấm che lấp cả mặt trời.
Đại Mộng Tịnh Thổ lúc này thật đúng là chướng khí mù mịt.
Xung quanh Thần điện người ra kẻ vào tấp nập, khách mời từ khắp mọi nơi thật sự quá nhiều, có các vị bề trên, có thiên tài cấp Vũ trụ nhận được thiệp vàng, cũng có kiệt xuất nam nữ trẻ tuổi hộ tống trưởng bối đến đây xem lễ. Lúc này, tất cả bọn họ đều bị chấn động không hề nhẹ.
“Ca, huynh véo ta một cái. Ta không nghe lầm đấy chứ, mấy vị con trời được xưng là mạnh nhất vũ trụ kia đều thành... kẻ đần hết rồi sao?”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng có nói lung tung, không ai coi muội là người câm đâu! Gì mà kẻ đần chứ, chỉ là Hồn Quang trở về thiếu một ít mà thôi, hiện tại nhiều lắm chỉ tính là si ngốc!”
“Đạo hữu, muội muội huynh nói rất đúng, cái đó cũng giống như là kẻ đần thôi, không khác gì cho lắm.”
“La huynh, huynh không muốn sống nữa à, đây không phải là xát muối lên vết thương của mấy gia tộc sao? Huynh không thấy mấy lão quái vật kia con mắt đều đỏ ngầu rồi, giờ chỉ chực chờ muốn cắn người thôi! Còn nữa, những đại gia tộc này đều có thủ đoạn tày trời, nói không chừng trong tộc có mấy loại Thần dược Linh hồn gì đó, chắc là có thể làm cho bọn họ khôi phục, hẳn là sẽ không hoàn toàn si ngốc đâu.”
...
Bên ngoài Thần điện, một đám người trẻ tuổi không biết giữ mồm giữ miệng, trắng trợn không kiêng dè đàm luận náo nhiệt.
Mà bên trong Thần điện, một đám lão quái vật đều đang giậm chân, môi tím ngắt, mắt cũng xanh lè rồi. Ai nấy xem ra đều muốn liều mạng, trông cực kỳ nguy hiểm.
Đương nhiên, vài người còn giữ được bình tĩnh trong số đó còn đang muốn còn nước còn tát cứu về thiên chi kiêu tử tộc bọn họ.
“Cháu à, tỉnh lại đi, đừng ngây ngây ngốc ngốc như thế nữa!” Trưởng bối của Tử Hà Đạo Thân đang nhét thuốc Linh Hồn vào miệng hắn, hận không thể khiến hắn lập tức khôi phục như cũ.
Hiện tại đừng nói cái gì vinh quang trở về, đệ nhất thiên hạ, có thể khôi phục bình thường, đừng thành đứa ngốc là được.
Trưởng bối của Đại Diễn Chiến Thể cũng gầm nhẹ: “Thần Tử tộc ta ơi, ngươi đã suy nghĩ hơn một năm, rõ ràng là thiên tư ngút trời. Ngươi từng đưa ra ba vấn đề "Ta là ai?", "Tới từ đâu?", "Muốn đi đâu?" nhắm thẳng vào bản chất của Đại Đạo, làm cho mấy người chúng ta đều thán phục. Ngươi có thiên tư thế này quả là anh kiệt khó gặp từ xưa đến nay, vậy mà hôm nay lại là làm sao vậy, ông trời đố kỵ anh tài sao?”
Mấy lão quái vật đến đây làm khách, không liên quan gì đến chuyện này nghe xong đều âm thầm trợn trắng mắt, rất muốn nói, ba câu hỏi Đại Đạo gì kia lúc trước chỉ là cách nói trấn an mọi người, bây giờ nhìn lại, rõ ràng Thần Tử tộc các ngươi đang u mê, cố gắng nhớ lại bản thân mình là ai thôi!
Thế nhưng không ai dám nói. Ai dám nói ra lời đó, bảo đảm sẽ phát sinh đại chiến đổ máu cho coi.
“Phật tử, đây là kinh Di Đà, ngươi thử tụng một lần xem có thể khôi phục Hồn Quang hay không!” Một vị lão tăng lôi kéo Thích Hoành, muốn y tụng kinh văn cổ Di Đà.
“Tại sao Thích Hoành còn có thể tụng kinh, Chiến Thể tộc ta lại không thể?” Bậc cha chú của Đại Diễn Chiến Thể hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm bên phía Phật tộc.
Lão tăng kia trở mặt, nói: “Di Đà Phật, ông nội ngươi ấy! Ngươi không thấy sao, Hộ Pháp Kim Cương Thích Võ của tộc ta cũng đâu thể tụng kinh, chỉ biết ngây người như phỗng, so với Thần Tử tộc ngươi còn thảm!”
“Oà...” Một bên khác truyền đến tiếng gào khóc. Toàn thân lão quái vật Thi Tộc bốc lên từng luồng âm khí, đôi mắt xanh lè như sói đói, ngay cả tiếng gào khóc cũng khó nghe, đầy khiếp người: “Dựa vào cái gì? Thần Tử, Chiến Thể, Phật Tử tộc các ngươi đều còn có ý thức, vì sao Kỳ Lân nhà ta lại thảm như vậy, bây giờ động cũng không động, hoàn toàn không có phản ứng, Hồn Quang của nó đâu? Ngay cả tàn hồn cũng không có trở về, trời xanh a, người đây là đố kị anh tài sao?!”
“Con cháu Thiên Thần, ngươi vì sao lại như vậy? Cơ thể Thi Tộc bọn họ vốn đã lạnh lẽo không có độ ấm còn nói được, mà sao thiên tài Thiên Thần Tộc ta cũng toàn thân lạnh lẽo thế này. La Thế Vinh, sứ giả, người đây là làm sao, thiên đạo bất công nha!” Người của Thiên Thần Tộc cũng kêu rên, một chín một mười với người Thi Tộc.
“Nói bậy, người Thi Tộc ta lạnh lẽo đâu ra, âm huyết vô cùng dồi dào đấy!” Lão giả bên Thi Tộc bác bỏ.
“Thê thảm quá, vật chất thiên địa kỳ trân trên người Kim Lân đạo tử tộc ta đã biến mất rồi. Đây là chúng ta mấy chục ngàn năm tích lũy, vẫn bảo lưu đến đời này mới cho Đạo tử trong tộc mang theo, kết quả lại làm mất!”
“Aaa, Thiếu chủ Bạch Phượng tộc ta trước khi đi cũng mang theo một giọt Phượng Hồn Huyết nguyên chất, thế mà... cũng mất luôn, không thấy quay về!”
Xung quanh Thần điện, một đám người đều không còn lời gì để nói. Nơi này thật đúng là đã trở thành đại hội xem ai thảm hơn, mấy lão quái vật kia mỗi một người đều hận muốn khùng người, gân xanh trên mặt hiện lên không dứt.
Theo lời bọn họ nói ra, mọi người đều hãi hùng khiếp vía. Những gia tộc này gốc rễ thâm hậu, mấy tên con cưng kia trên người đều mang theo mấy thứ vật hiếm, đại sát khí, kết quả tổn thất nặng nề.
Ngay cả Sở Phong cũng nín lặng, thật đúng là đã bỏ lỡ mà. Lúc trước hắn đánh giết thiếu chủ Bạch Phượng tộc cũng không có lục lọi kĩ càng, thì ra còn có một giọt hồn huyết Phượng Hoàng!
Phỏng chừng cũng chỉ là Âm hồn huyết, ngược lại cũng không đến nỗi tiếc nuối cả đời.