Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1753 - Chương 1753: Nghĩa Khí Ngút Trời Chấn Động Vũ Trụ (2)

Thánh Khư Chương 1753: Nghĩa khí ngút trời chấn động vũ trụ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Các vị khán giả, các vị bằng hữu Tiến Hoá giả trên khắp các hành tinh có sự sống trên vũ trụ, xin chào mọi người. Ta là Lãnh Vô Thường của nền tảng trực tuyến Hắc Huyết, lúc này đang liều chết vì các vị truyền tin. Các gia tộc lớn đều đang vô cùng thảm thiết, mấy lão quái vật này cũng sắp điên lên hết rồi, đang tiến hành đại hội xem ai thảm hơn như các vị chứng kiến nãy giờ đó. Mắt bọn họ đều đỏ ngầu, bất cứ lúc nào cũng có thể giết người. Ta đây là đang dùng cả tính mạng để đứng ở chỗ cao truyền tin cho các vị đó!”

Trong lúc nền tảng Hắc Huyết đang phát trực tiếp, bình luận viên của bọn họ còn thỉnh thoảng chêm vào hai câu khoe khoang công lao của chính mình.

Sau đó, gã liền... gặp bi kịch!

Bốp!

Gã quả nhiên bị người tát cho một cú nát vụn, may mà Thiên Nhãn còn rắn chắc, chỉ có Thánh Nhân mới có thể hủy diệt, nên còn tránh được một kiếp. Lão quái vật của nền tảng Hắc Huyết lập tức lao tới phía trước ngăn trở, gào thét thay đổi bình luận viên.

“Các vị khán giả, hiện tại đại hội so nhau thảm đang diễn biến đến hồi gay cấn. Các vị có thấy không, người đồng hành của ta đã bị bọn họ đập chết rồi. Đây là hiến tế bằng cả mạng sống luôn mà, quả thực quá nguy hiểm! Được rồi, chúng ta lại tiếp tục phát sóng nào. Tiếp sau thảm án đầu tiên của Á Tiên Tộc, thảm án thứ hai chính là cái chết của Kỳ Lân Thi Tộc, thảm án thứ ba là Phật tử ngây dại,...”

Đại hội so ai thảm hơn khí thế hừng hực, chấn động toàn vũ trụ. Tiến Hoá giả các nơi đều cảm thấy quá điên cuồng.

Sau đó, bên trong Đại Mộng Tịnh Thổ, cũng không biết là ai bắt đầu, mọi người đột nhiên quay sang quan tâm Sở Phong, bởi vì bây giờ xem ra hắn chính là người cuối cùng trở về.

“Ngô Luân Hồi, chân chính Vương Giả trở về, một thế hệ này hắn chính là số một vũ trụ!” Một vị thiếu nữ hai tay ôm ngực, thần sắc kích động nói.

Trong giây lát, tất cả mọi người đều phục hồi tinh thần. Đây là sự thật, Ngô Luân Hồi xem như là vị Vương giả chân chính cuối cùng, còn chủ hồn của mấy người được coi trọng trước đó đều đã bị đánh chết.

Đặc biệt là trước đó không lâu còn có một vị Thần vì hắn mà đến, chuyện này quả thật là... chấn động khắp chốn.

Trong thời gian ngắn, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Sở Phong không còn giống như trước. Đây mới là kẻ chiến thắng sau cùng, người mạnh nhất thế hệ trẻ trong vũ trụ!

“Một vị Thần, tự xưng là gì ấy nhỉ, à là Võ Thần! Vị đó đã liều chết tìm đến Ngô Luân Hồi tính sổ, từ đó có thể thấy được Ngô Luân Hồi ở Thế giới kia đã khuấy lên lên phong vân cỡ nào. Dám giết con cháu của Võ Thần, khẳng định còn làm ra chuyện lớn khác, quả thực là anh hùng xuất thiếu niên (3)!” Có người khen ngợi.

(3) Anh hùng xuất thiếu niên: tài không đợi tuổi

Mà một đám thanh niên nhìn về phía Sở Phong lại lộ vẻ kinh sợ.

Nhưng cũng có không ít thiếu nữ thiên tài vũ trụ lại nở nụ cười mê người, cất lời chào hỏi về phía Ngô Luân Hồi, ánh mắt có ẩn ý.

“Gay rồi!” Bình luận viên của nền tảng Hắc Huyết đã ý thức được vấn đề. Lúc trước mình không đủ coi trọng Ngô Luân Hồi nên không nhắm Thiên Nhãn vào hắn.

Mà bình luận viên nền tảng Nguyên Thú thì lại vẻ mặt kích động, may mà trước đó đã đứng sẵn bên cạnh Ngô Luân Hồi để phát sóng trực tiếp rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, kể từ sau ngày này, khuôn mặt của Ngô Luân Hồi sẽ được truyền đi khắp các nơi trên vũ trụ, tất cả mọi người đều đang nhìn thấy gương mặt xinh đẹp còn chút ngây ngô này.

Hắn xem ra mới mười bốn, mười lăm tuổi, mặt mày tinh xảo mà tuấn mỹ, còn xinh đẹp hơn nhiều nữ tử, đặc biệt là một đôi mắt tinh khiết như thuỷ tinh, trong veo không tì vết, nhìn trông cực kỳ đơn thuần.

Nhưng chính vị thiếu niên này đã đứng thứ nhất, sẽ trở thành người có tiếng nói mạnh mẽ nhất trong thế hệ này, là Vương giả trở về chân chính!

“Các vị, xin hãy nhớ cho kĩ, đây chính là vua Luân Hồi - Ngô Luân Hồi. Lúc trước hắn đã cùng ma đầu Sở Phong khó phân thắng bại, hiện tại đã vượt xa hắn ta!” Người của nền tảng Hắc Huyết cũng tiến đến giúp vui, trong lời giới thiệu chất chứa cảm xúc mãnh liệt.

“Sở Phong? Giờ hắn lấy gì mà so với Ngô Luân Hồi? So sánh kiểu gì khi bây giờ một người trên trời, một kẻ dưới đất.” Một bà lão của Đại Mộng Tịnh Thổ mỉm cười.

Lão quái vật Thi Tộc lúc này mới chú ý tới bên ngoài Thần điện, liếc mắt nhìn thấy Ngô Luân Hồi liền xanh hết cả mắt, quát lớn: “Ngô Luân Hồi, tại sao ngươi hoàn hảo không chút tổn hại trở về, mà Kỳ Lân tộc ta lại phải chết tha hương nơi xứ người!?”

Bên ngoài Thần điện, Sở Phong ngạc nhiên pha lẫn chút ghét bỏ nhìn lão ta, những người còn lại cũng không còn gì để nói.

Trước kia, lão quái vật Thi Tộc này luôn ra vẻ kiêu ngạo không sợ gì, từng đứng trước mặt mọi người ngạo mạn vỗ vai Ngô Luân Hồi, nói hắn cũng coi như không tệ, ý tứ trong đó là không có cửa so với Kỳ Lân tộc mình.

Nhưng hiện tại Kỳ Lân của Thi Tộc đã thật sự trở thành một khối thi thể, mà Ngô Luân Hồi thì chân chính vùng lên.

Một đám người đều xem kịch hay, cảm giác Thi Tộc trước kia thì kiêu ngạo, giờ lại không thèm để ý mặt mũi mà đóng vai nạn nhân không khổ nhất thì cũng khổ nhì trong đại hội so ai thảm hơn.

“Lão quái vật, ngươi cũng đừng nói bậy nữa.” Có người không nhìn nổi nói.

Nhưng bên trong Thần điện sát khí lại tăng vọt, mấy người tộc khác, bao gồm cả Đạo tộc, người trong tộc của Hoàng Kim Thiên Chu, Đại Diễn Chiến Thể tộc đều dùng ánh mắt lạnh lẽo phóng về bên này, nhìn chằm chằm Ngô Luân Hồi.

Ngay cả người luôn chú trọng xuất thế như lão tăng của Phật tộc cũng dùng ánh mắt doạ người khóa chặt Sở Phong.

Sở Phong trong lòng chán ngán. Đám quái vật già khọm này đúng là không biết xấu hổ, dám đổ tội lên người hắn, may mà đúng là hắn làm, nếu không có chẳng phải là oan uổng lắm sao.

Chỉ trong một thoáng, tất cả Thiên Nhãn đều hướng về phía hắn.

Giờ phút này, Ngô Luân Hồi bày ra vẻ mặt vô tội, trên gương mặt xinh đẹp ngây thơ tràn đầy cảm giác khó hiểu, đồng thời cặp mắt của hắn cũng tinh khiết hoàn mỹ không một gợn sóng. Mắt là chính là cửa sổ tâm hồn, dường như có thể làm cho người ta nhìn thấu tận đáy lòng của hắn, cảm giác rằng hắn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần.

“Các vị tiền bối, ta không hiểu ý của các người. Mấy vị đạo huynh xảy ra bất trắc, ta cũng khó lòng chịu nổi.”

Bình Luận (0)
Comment