Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tiểu tử, ngươi tới đây cho ta!” Lão quái vật Thi Tộc giang rộng hai cánh tay, một bàn tay đen kịt giống như một cái gầu “ầm” một tiếng phóng qua dò xét, mang theo luồng sóng năng lượng kinh người, khiến cho không khí đều phải dao động như sắp bị xé rách đến nơi, âm khí ngập trời như ác quỷ xuất thế!
Nhưng Ngô Luân Hồi cũng không hề biến sắc, vẫn bình tĩnh đứng yên một chỗ. Bỗng nhiên, hắn giơ tay tát mạnh một cái, đơn giản mà trực tiếp.
“Ầm!”
Sau đó một giây, lão quái vật cảnh giới Kim Thân đại viên mãn của Thi Tộc liền "hộc" một tiếng ho ra đầy máu, lảo đảo lùi lại, suýt chút nữa đã bị đánh bay ra ngoài, âm khí quanh thân sôi sục.
Một đám người đứng gần đó đều cảm thấy được áp lực tựa như núi Thái Sơn ập đến. Thiếu niên nhìn có vẻ cô độc kia vừa giống như một toà Thái Cổ Thần Sơn thức tỉnh, lại như thể một con Tiên thú hình người, tinh lực tràn đầy, quá ư là khủng bố.
Xoẹt xoẹt!
Đây còn chưa phải là hết, dương khí mà Sở Phong toả ra giống như một ngọn lửa lớn, đốt cháy cả không khí, khiến cho sắc mặt của lão quái vật Thi Tộc trắng bệch, lập tức chạy nhanh về phía sâu bên trong của Thần điện, trông có vẻ vô cùng sợ hãi.
Loại dương khí này đối với Thi Tộc mà nói là khắc chế trời sinh, khiến lão sởn cả tóc gáy. Nếu mà bị bao phủ ở bên trong, khéo có khi lão phải bị tàn phế luôn ấy chứ.
Dù vậy, âm khí toả ra trên người lão cũng đều bị đốt cháy sạch sẽ, năng lượng cấp Kim Thân cũng bị tan rã, tiêu tan hết sạch.
Mọi người đứng gần đó cũng đều run cầm cập. Chủ yếu là do Ngô Luân Hồi nhìn thì có vẻ đơn thuần, nhưng chỉ mới đứng đó bất động mà thôi đã toả ra tinh lực ngập trời, đè ép toàn bộ không khí, chấn động hồn phách và tinh thần của người khác!
Bất kể là cao thủ phương nào cũng đều sợ hãi, không nhịn được run rẩy, như là nhìn thấy một pho tượng thiếu niên Thần Vương đang uy nghiêm đứng đó, phong thái xuất chúng, mạnh mẽ vô song.
Sở Phong cất bước đi vào bên trong Thần điện, lập tức khiến lão quái vật Thi Tộc sợ hãi, không ngừng lùi lại.
Tất cả Thiên Nhãn của các nền tảng đều nhắm ngay phía bên trong Thần điện, trực tiếp một cách toàn diện phong thái lúc này của Ngô Luân Hồi.
Ai cũng không ngờ rằng, Ngô Luân Hồi lại không có hùng hổ doạ người, mà còn rất hòa khí than thở: “Các vị tiền bối, ta cũng có thể lý giải tâm trạng của các vị, thế nhưng mấy vị đạo huynh lâm vào cảnh ngộ bất hạnh cũng không có quan hệ gì với ta nha, ta lại không phải là người giết chết bọn họ. Người cùng thế hệ các đời đều không phải cũng cạnh tranh, sau đó dù sống hay chết cũng có thể hóa thành mưa linh hồn trở về hay sao? Ta đoán chắc chắn là do mấy vị Thần ở thế giới kia ra tay, ví dụ như vị vừa nãy kìa, cũng chỉ có hắn là có khả năng lưu lại chúng ta."
Võ Thần chỉ có thể bị Sở Phong tàn nhẫn hắt lên người nỗi oan ức này.
Ngô Luân Hồi ôn hòa mà thong dong, nói biết bao nhiêu lời hay ý đẹp an ủi mấy lão quái vật các tộc, lời lẽ thẳng thắn mà thành khẩn, nhất thời khiến nhiều người cũng bị cảm động.
Trong Thần điện vẫn có vài lão quái vật có ý thù địch với hắn, hận hắn có thể sống sót còn Kỳ Lân trong tộc mình lại chết thảm. Nhưng hiện tại cũng không ai dám nhiều lời, tất cả mọi người đều ý thức được tên Ngô Luân Hồi này vô cùng mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đặt chân đến cảnh giới Á Thánh.
Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Mới mười bốn, mười lăm tuổi thôi! Chuyện này đúng là quá không hợp lẽ trời!
Trong lúc nhất thời, dù là mấy lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ hay Á Tiên Tộc đều sáng mắt lên, quyết định Sở Phong chính là người có thể sánh đôi với Thánh nữ của Tộc bọn họ!
Người hai tộc ánh mắt chạm nhau, lập tức bắn ra tia lửa tung toé, quyết tâm phải đoạt cho bằng được!
“Tiền bối, ta nhìn thấy Kim Lân Đạo tử liền cảm thấy vô cùng thân thiết. Đây là cảm giác phát ra từ linh hồn, ta nghĩ chúng ta ở Dị vực nhất định đã từng kề vai chiến đấu.” Sở Phong đi đến nơi của Đạo tộc, nói bằng giọng điệu nghiêm túc.
Trên thực tế, hắn đương nhiên sẽ nhìn Kim Lân bằng ánh mắt thân thiết. Vật chất thiên địa kỳ trân cướp được từ tay của Kim Lân có lợi ích vô cùng to lớn cho hắn. Sau này nếu có cơ hội đi Dương Gian, nó sẽ là trợ lực chủ chốt, giúp hắn tu luyện vài loại diệu thuật cực mạnh của Dương Gian!
Kim Lân nhìn thấy Sở Phong cũng ngẩng đầu lên. Tàn hồn của hắn ta trở về không nhiều, nhưng ít ra cũng nhiều hơn đám Đại Diễn Chiến Thể, còn có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là phản ứng khá chậm.
“Kỳ lạ, nhìn thấy ngươi, Hồn Quang của ta lại nóng lên, cảm thấy có chút hảo cảm." Kim Lân Đạo tử nói.
Sở Phong ngạc nhiên, chuyện này đúng là... trời cũng giúp hắn!
Rất nhanh, hắn liền hiểu được vì sao lại như vậy. Đó là do hắn đã hấp thụ vật chất thiên địa kỳ trân của Kim Lân nên đối phương hảo cảm là hảo cảm với loại đồ vật đó thôi.
Có điều hắn cũng không lo lắm. Hồ Ly lông vàng đã dạy hắn biện pháp che giấu, không sợ Đạo tộc tìm ra được.
Sở Phong vẻ mặt nghiêm túc nói: “A, hình như ta có chút ấn tượng mơ hồ, chúng ta ở Thế giới kia bị con cháu của Võ Thần truy sát, sau đó, Đạo huynh gặp nạn, ta đành phải... ẩn nấp mấy chục năm, cuối cùng cũng giết chết con cháu của Vũ Thần, báo thù cho huynh ấy. Đáng tiếc, trí nhớ quá mơ hồ, ta cũng không nhớ được nhiều, chỉ được chừng đó thôi.”
“Chuyện này... chắc hẳn là như vậy, không phải Võ Thần vừa nãy mới xông đến đòi giết sao? Ta nghĩ mấy người Đạo Tử, Phật Tử hẳn là ở Thế giới kia bị Thần bám theo truy sát. Ngô Luân Hồi đúng là... nghĩa khí ngút trời, chém giết mấy chục năm, thật là có nghĩa khí!”
Đám người bên ngoài Thần điện cảm thán, suy đoán ra câu chuyện như vậy.
Sau đó, Sở Phong lại đi đến bên cạnh Đại Diễn Chiến Thể, Thích Vũ, Tử Hà Đạo Thân,... nói mấy câu đại loại như vậy: “Ta nhìn mấy vị đạo huynh cũng rất thân thiết, chúng ta nhất định là huynh đệ tốt, cùng sống cùng chết ở thế giới kia.”
Mấy người này hiện tại đều là ở trạng thái ngu dại, còn không bằng đám Kim Lân, Hoàng Kim Thiên Chu, Vũ Hóa Thần Thể, nên tất nhiên sẽ không phản bác, chỉ bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
Lúc này, người của nền tảng Hắc Huyết bắt đầu khơi dòng cảm xúc của mọi người, bù đắp cho sai lầm không đủ coi trọng Ngô Luân Hồi lúc trước, mấy cái Thiên Nhãn đều không rời khỏi hắn một giây.