Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người của nền tảng Hắc Huyết bắt đầu thổi phồng câu chuyện. Tay bình luận viên kia nói bằng giọng chứa chan cảm xúc: “Vua Luân Hồi nghĩa khí ngút trời, danh bất hư truyền! Vì sao Võ Thần lại phải đánh đến tận đây? Đó là do Ngô Luân Hồi đã báo thù cho các thiên tài của vũ trụ chúng ta, dẫn đến bị truy sát. Không cần nghĩ gì cao xa, trong lòng ta đã có thể hiện ra những cảnh ngộ xúc động lòng người kia. Ngô Luân Hồi, Kim Lân, Đại Diễn Chiến Thể, Thích Hoành, Thi Tộc Thần Tử Diêm Lạc nhất định là giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau chiến đấu, cuối cùng từng người bị giết, chỉ có Ngô Luân Hồi tiếp tục kiên trì. Hắn vô cùng có nghĩa khí, quyết vì bọn họ báo thù. Không còn từ ngữ nào có thể miêu tả tình nghĩa huynh đệ sâu đậm đó, nhưng chỉ cần tưởng tượng trong đầu thôi cũng biết được, thật sự... quá cảm động!”
Đây chính phát sóng trực tiếp khắp nơi trong vũ trụ. Chỉ trong nháy mắt, đủ loại tán dương liên quan đến vua Luân Hồi nghĩa khí ngút trời liền truyền đi rộng khắp Tinh Hải, chưa biết là đi sâu vào lòng người hay chưa, nhưng đã đủ để khiến cho người ta có ấn tượng ban đầu về Sở Phong.
Giờ phút này, khắp nơi trên vũ trụ đều biết một thiếu niên tên Ngô Luân Hồi là Luân Hồi Vương nghĩa khí ngút trời.
Nguyên nhân chủ yếu là do lần này bên trong Đại Mộng Tịnh Thổ xảy ra động tĩnh quá lớn, chấn động đến tất cả các tộc Tiến Hoá trong Tinh Hải. Mọi người đều muốn nhìn thấy kẻ mạnh nhất, người có thể nở nụ cười chiến thắng vào thời khắc cuối cùng.
Lúc này đây, kẻ chiến thắng đứng trước mắt bọn họ lại là Ngô Luân Hồi, một thiếu niên thanh tú.
“Nghĩa khí ngút trời, Luân Hồi Vương?” Tiểu Đạo sĩ trong bụng Tần Lạc Âm lẩm bẩm mấy lần, sau đó nó liền kêu gào một cách bi thương: “Ai ôi, cái eo già của ta, đây là muốn Đạo gia ta cười chết sao?”
Nó đúng là đang vịn cái eo nhỏ của mình, nhịn không nổi muốn phun một ngụm nước bọt lên người cha nó. Sao có thể không biết ngượng đến như thế chứ?
Trí nhớ của nó vẫn còn giữ lại đấy nhé! Nó vẫn nhớ mọi chuyện xảy ra ở thế giới đó, Hồn Quang của mấy chủ thể này không phải đều là cha nó xử lý sao, thế mà hiện tại còn dám xưng huynh gọi đệ, còn được mọi người gọi là nghĩa khí ngút trời nữa chứ, đúng là một ông cha đáng xấu hổ.
“Ôi ôi, eo ta đau quá. Dành ba giây mặc niệm cho đám Thi Tộc, Đạo Tộc.” Tiểu đạo sĩ chịu thua ông cha vô lương tâm của nó rồi. Xử lý hết sạch một đám địch thủ, sau khi trở về còn được người ta ca ngợi, đúng là da mặt dày không ai địch nổi.
“Ông cha này thật biết đào hố người ta, quá vô đạo đức, sống không tử tế, đến ta của kiếp trước cũng không bằng đâu.” Nó lẩm bẩm, xem xét lại bản thân.
Sau đó, tiểu Đạo sĩ lại hoài nghi, không lẽ bởi vì khí chất gần giống, phẩm cách tương tự, nên nó mới đầu thai làm con của cha nó?
Nó càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Đúng là có chút đạo lý, cái này chính là cái gọi là không phải người một nhà không tiến vào một cửa.
Tiểu đạo sĩ đau răng, bởi vì năng lực hiện tại của nó rất mạnh, đã có thể nhìn thấy dáng vẻ của Sở Phong, mà càng nhìn càng cảm thấy cổ quái.
Bởi vì, ông cha này của nó quá mức thanh tú, đừng nói là người ngoài, chính nó nhìn đến cũng cảm thấy cha nó là người tốt. Xem xem, một đôi mắt thanh tịnh như thủy tinh không tì vết thế kia, nhìn đúng kiểu là một thiếu niên ngây thơ đơn thuần, thậm chí còn có chút ngốc nghếch đáng yêu.
“Lợi hại, đây chính là phản phác quy chân (1) nha, bẩn thỉu và đen tối đến giới hạn đỉnh cao thì biến thành thanh thuần, cảnh giới này không phải người bình thường có thể làm được, chỉ có ta ở kiếp trước khi đạt đến trạng thái đỉnh cao mới có. Đúng là không hổ là người có thể làm cha ta."
(1) Phản phác quy chân: ý chỉ xóa bỏ những tô vẽ hoa lệ bên ngoài, khôi phục lại trạng thái mộc mạc nguyên sơ.
Lời bình của tiểu Đạo sĩ thế mà lại rất có cảm xúc, thậm chí còn có ý muốn cùng chung chí hướng với cha nó.
Sau đó, nó cảm thấy trên đầu bị bốp một phát đau ơi là đau. Là mẹ nó mới đập nó một phát!
“Bà mẹ này bị làm sao vậy, không phải nói không phải người một nhà không tiến vào một cửa sao, chẳng lẽ mình vẫn chưa phát hiện lòng dạ xấu xa của người?” Tiểu đạo sĩ ngờ vực.
Sau đó, nó lại bị đánh cho mấy cái.
Hiện tại, toàn bộ vũ trụ đều nhìn chằm chằm vào Đại Mộng Tịnh Thổ thông qua buổi phát sóng trực tiếp của các nền tảng.
Trong thần điện, Ngô Luân Hồi với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần, đôi mắt như cửa sổ tâm hồn long lanh thấu hiểu đang dùng lời nói nhu hòa, nhẹ nhàng an ủi người của các tộc.
“Kim Lân huynh, ta tin rằng huynh rất nhanh có thể bình phục. Đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau cùng xông pha khắp các cấm địa của vũ trụ, huynh và ta đã có duyên tại mảnh thế giới đó, tại vũ trụ của chúng ta chắc chắn sẽ càng có duyên hơn nữa.”
Ngô Luân Hồi đúng là đang nói thật, hắn vẫn nhớ thương thiên địa kỳ trân của Đạo tộc, không biết chừng còn có thể thó thêm một loại nữa thì sao?
Hắn tuyệt đối không áy náy chút nào, bởi vì những người này đều muốn giết hắn, mà còn giở thủ đoạn hèn hạ là liên thủ mai phục, nếu không phải hắn đủ mạnh mẽ thì giờ đã bị đám người này xử lý rồi.
Tiếp theo, hắn lại đi đến chỗ của Thích Hoành.
“Phật Tử, nhìn huynh quanh thân kim quang lấp lánh như là thần phật chuyển thế, lại là người có trí tuệ bao la, ta tin tưởng huynh có thể nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, tái xuất vũ trụ với phong thái kiêu ngạo số một.”
Sau đó, hắn lại đi khen Đại Diễn Chiến Thể, nói: “Đại Diễn Chiến Thể danh chấn thiên hạ, ta luôn cảm thấy Đạo huynh ở thế giới kia đã rất bi tráng, vì để bọn ta chạy trốn mà hi sinh thân mình. Tâm địa lương thiện của huynh chắc chắn sẽ luôn được chúng ta khắc ghi.”
Khi Sở Phong đi đến gần chỗ Thi Tộc, nhìn thấy Diêm Lạc liền có chút đau đầu. Chủ thể này đã bị hắn xử lý triệt để.
“Thi Tộc Thần Tử, thân xác huynh vĩnh viễn tồn tại, không chừng một ngày nào đó có thể thông linh thân xác, lại xuất hiện linh trí. Lúc đó huynh khéo sẽ thần uy khó lường như Thuỷ tổ Thi Tộc thế hệ đầu tiên, tất thành Kỳ Lân Thi Tộc.”
Lão quái vật Thi Tộc đứng bên canh nghe hết mấy lời này của hắn nhưng vẫn một mực giữ im lặng. Trước đó lão không tiếc lời khen Kỳ Lân tộc mình thế này thế nọ, kết quả đứa nhỏ này lại chết rồi, hiện tại nghe thấy mấy chữ "Kỳ Lân" liền cảm thấy chói cả tai.
Lão thật muốn chụp chết Sở Phong, nhưng mãi vẫn không dám động thủ lung tung. Vừa rồi đã lĩnh giáo thực lực của Ngô Luân Hồi, quá là kinh khủng.