Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1756 - Chương 1756: Tranh Giành Chú Rể (2)

Thánh Khư Chương 1756: Tranh giành chú rể (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đã mạnh đến cấp Kim Thân Đại viên mãn như lão mà trước sau vẫn không phải là đối thủ của hắn, nếu lại muốn xuất kích, đoán chừng không bị đối phương đánh một quyền cho banh xác thì cũng bị dương khí của đối phương đốt cho chết tươi.

Khi Sở Phong đi đến trước mặt La Thế Vinh lại thấy đau răng một hồi. Lại thêm một tên bị hắn xử lý triệt để.

“Huynh đài có tư chất như thiên thần, có lẽ thần hồn vẫn chưa diệt, tương lai không chừng còn có thể phục sinh.”

Hắn cứ đi hết một đường như vậy, ngữ khí nhu hòa, lộ ra thần sắc đồng tình và trầm tĩnh, dùng hết lời hay ý đẹp để an ủi các tộc.

“Không tệ, người này tuổi tác không lớn nhưng lại không kiêu ngạo nóng nảy, rất trầm ổn. Hắn đã được xem là vương giả trở về cuối cùng, nhưng lại không có một tia kiêu ngạo, thật đúng là con của Kỳ Lân!”

Đằng xa có lão quái vật không liên quan gì đến chuyện này đang vô cùng tán thưởng, thừa nhận bản lĩnh của Ngô Luân Hồi.

Mặc dù được tán dương nhưng sau khi nghe xong Sở Phong lại thấy đau răng. Hắn khá là dị ứng với mấy từ như "Kỳ Lân", "con Kỳ Lân", phía trước đã nghe Thi Tộc nói mòn cả tai rồi.

“Tài không đợi tuổi, quả nhiên là người mạnh nhất thế hệ trẻ trên khắp vũ trụ, Luân Hồi Vương danh bất hư truyền!” Một lão quái vật khác gật đầu, mang theo ý cười nói.

Về phần đám người trẻ tuổi thì càng khỏi phải nói. Nói cho cùng trong giới Tiến Hóa kẻ mạnh chính là vua, lần này Ngô Luân Hồi trở thành vương giả cuối cùng, vừa rồi còn thể hiện ra thực lực siêu phàm, dễ dàng trấn áp lão quái vật của Thi Tộc, chỉ chừng đó đã đủ để trấn áp bọn họ rồi.

“Không hổ là Luân Hồi Vương, thực lực sâu không thấy đáy. Lúc trước hắn đã có thể cùng đại ma đầu Sở Phong đánh đến khó phân thắng bại, hiện tại càng thêm không gì sánh được!”

“Ôi chao, hắn mới bao nhiêu tuổi hả trời, chỉ mười bốn, mười lăm tuổi thôi đó. Thế mà đã có khả năng trở thành người mạnh nhất thế hệ trẻ rồi, đúng là đáng sợ mà!”

Về phần đám nữ thiên tài thì càng khỏi phải nói, mấy thiếu nữ cười hi hi ha ha, trêu ghẹo lẫn nhau, vẫy tay về phía Ngô Luân Hồi coi như là chủ động đùa giỡn hắn.

“Chư vị có nhìn thấy không, đây chính là nghĩa khí ngút trời Ngô Luân Hồi, phong thái xuất chúng, tài không đợi tuổi, khiến cả Đạo tộc, Phật Tộc, Thi Tộc đều tin phục!” Người của nền tảng Hắc Huyết đang đưa tin, vẫn một bộ dáng hăng hái bừng bừng, tuyên dương mặt tốt của Sở Phong.

Sau đó, nền tảng Nguyên Thú cũng không cam lòng lạc hậu, nhao nhao thổi phồng hết sức có thể.

“Nghĩa khí ngút trời Luân Hồi Vương. Các vị có nhìn thấy không, đây chính là một thiếu niên dám giết cả con cháu của Thần, khiến cho cả Võ Thần của Dị Vực cũng phải tức giận, dấy lên sóng gió ngập trời. Giờ đây bậc vương giả đã trở về, làm cho các tộc đều phải tin phục!”

Ngay lúc này, trong thần điện, đám lão quái vật của Thi Tộc, Bạch Phượng tộc, Đạo tộc, Hoàng Kim Thiên Chu ai ai cũng sắc mặt âm trầm. Tin phục con bà nó, Thần Tử nhà mình chết rồi, trong lòng bọn họ vẫn còn biết bao nhiêu oán niệm, hận không thể lập tức chụp chết Ngô Luân Hồi, làm sao có thể tin phục được?

Nếu như không phải Ngô Luân Hồi đủ mạnh, một vài người trong số bọn họ đã muốn lần nữa động thủ. Bọn họ đã hoàn toàn bị giá trị vũ lực của Ngô Luân Hồi trấn trụ.

“Không tệ, nghĩa khí ngút trời Luân Hồi Vương, đúng là một anh hùng thiếu niên ngay thẳng xán lạn!”

Không ít người nhao nhao phụ họa.

Rất nhiều người trên khắp vũ trụ đều đang khen ngợi, phảng phất như đang nhìn thấy một ngôi sao đế vương đang từ từ dâng lên, chiếu sáng toàn bộ không gian trên khắp vũ trụ.

Địa Cầu, núi Bất Diệt.

“Grào grào, ha ha...” Đây là tiếng gào rống và điệu cười hô hố của Hổ Đông Bắc.

“Ụm... bò...ò...” Đại Hắc Ngưu bốn chân chổng vó lên trời, vừa nằm uống rượu vừa cười ha hả đến tức cả bụng.

“Hí... a... hí... a, cười chết Lư gia rồi, mấy lão quái vật này còn phải bóp mũi nghe người ta tán tụng Ngô Luân Hồi nghĩa khí ngút trời, ha ha...”

Bọn họ tất nhiên nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Một đám đại yêu nhiều ít đều mang theo một chút ký ức trở về, sau đó bọn họ đem các chuyện mình nhớ được chắp vá lại với nhau cũng ra được gần như toàn bộ chuyện xưa.

Bởi vậy, bọn họ một bên trợn mắt há mồm xem Sở Phong ở nơi đó “giả nai”, một bên lại nhìn mấy người phe kia làm gì, quả nhiên da mặt co rút không ngừng, rượu đã đến bên miệng cũng phụt ra một đống.

Lúc này, mấy lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ đang vô cùng nhức đầu tìm cách giải quyết cho đống rắc rối này. Mặc dù sự việc đã ra ngô ra khoai hết rồi, nhưng dù sao nhân tài kiệt xuất của các gia tộc lớn cũng xảy ra chuyện ngoài ý muộn rồi, quá thảm.

Đương nhiên, trước mắt có chuyện còn cấp bách hơn, cực kỳ trọng yếu. Đó chính là phải cướp rể, nhất định phải tóm được Ngô Luân Hồi, không để cho người của Á Tiên Tộc cướp mất!

Cũng may bọn họ đã sớm truyền ra tin tức Thánh Nữ của Đại Mộng Tịnh Thổ nếu như tuyển đạo lữ sẽ chọn người mạnh nhất từ những người tham gia lần thí luyện này.

“Các vị, lúc này đây chúng ta có chuyện muốn tuyên bố, đó chính là liên quan đến Ngô Luân Hồi cuối cùng...”

Một bà lão của Đại Mộng Tịnh Thổ vô cùng quyết đoán, lập tức muốn tuyên bố trước mặt mọi người, trước tiên cứ định xong mọi chuyện đã rồi tính sau.

Nhưng mà, ngay lúc này, một thanh âm thanh thuý từ đằng xa vang lên. Một tiểu Loli tóc bạc vô cùng xinh xắn đáng yêu nhảy nhót về phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào, hô lớn: “Tỷ phu!”

Mẹ nó!

Bà lão bên Đại Mộng Tịnh Thổ lập tức đen mặt, cứng người lại. Bà nhìn về phía Á Tiên Tộc, vừa hay nhìn thấy một lão quái vật đang híp mắt, trên mặt treo nụ cười mỉm.

Bà lão bên Đại Mộng Tịnh Thổ lập tức biết tỏng lão gia hỏa này đang ra ám chiêu. Đây là muốn biến giả thành thật sao?

Bà ta cảm thấy hành vi này thật quá xấu hổ, quá hèn hạ. Lúc trước Á Tiên Tộc còn sống chết không thừa nhận đâu, lập tức chối bay chối biến, giờ lại sai tiểu loli này đến hô to gì mà "tỷ phu", đúng là không thèm để ý mặt mũi gì ráo.

“Ôi chao, tình huống gì thế này, tim ta vỡ vụn rồi. Bọn họ... thật sự là đạo lữ sao?”

Một đám người trẻ tuổi gần đó kêu to, ôm ngực.

Cũng có bộ dạng ôm ngực còn có Ánh Vô Địch, y cảm thấy trái tim mình sao đau quá, như Tây Tử ôm ngực (2). Mặt của y lúc đầu thì trắng bệch, sau lại biến thành màu đen thui.

(2) Tây Tử ôm ngực: Tây Tử, thường được biết đến nhiều hơn với tên gọi Tây Thi, một trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc. Thành ngữ "Tây Thi ôm ngực" ý chỉ dù đau đớn đến nỗi phải ôm ngực, mặt nhăn mày nhó nhưng vẫn đẹp như Tây Thi.

Bình Luận (0)
Comment