Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ôi dà, cô nhóc này nói đùa thôi, Ngô Luân Hồi là đạo lữ của Thánh Nữ Đại Mộng Tịnh Thổ chúng ta!” Đã đến bước này rồi, bà lão liền cực kỳ quyết đoán tuyên bố trước mặt mọi người.
“Ui da!” Có người không cẩn thận cắn nhầm đầu luỡi, quả thật không thể tin vào tai của mình, ý của Đại Mộng Tịnh Thổ là cũng muốn cướp Ngô Luân Hồi sao?
Mấu chốt là Á Tiên Tộc đã ra tay, thế mà Đại Mộng Tịnh Thổ cũng không lùi bước, lập tức cũng muốn nhảy lên tranh giành cướp rể!
Phải biết rằng lúc này đang là truyền hình trực tiếp khắp vũ trụ đấy, ảnh hưởng thế nào không cần nói cũng biết!
“Trời ạ, đây đúng là sự nghịch chuyển của Thần, là đại thắng trong nhân sinh. Chư vị có nghe rõ không? Hai tộc đang tranh giành chú rể vì Thần Nữ tộc mình đấy ư? Lòng ta đau quá đi thôi!” Bình luận viên nền tảng Hắc Huyết cũng học bộ dạng Tây Tử ôm ngực của Ánh Vô Địch, còn kêu la ngực đau không dứt.
Bình luận viên nền tảng Nguyên Thú cũng kêu gào: “Chuyện này... không lẽ hiện trường xuất hiện ảo cảnh, vừa nãy là ta nhìn lầm, nghe lộn đúng không? Đại Mộng Tịnh Thổ và Á Tiên Tộc cùng lúc muốn kén rể, đều quyết định chọn Ngô Luân Hồi?”
Chỉ trong một khắc, vũ trụ Tinh Hải đã loạn như cái chợ. Buổi phát sóng trực tiếp của mấy nền tảng đã tạo nên ảnh hưởng vô cùng to lớn, kinh động Tiến Hoá giả khắp nơi đang quan tâm đến Đại Mộng Tịnh Thổ.
Có mấy người hoàn toàn hoá đá, trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào quang não, bất luận thế nào cũng cảm thấy đây là giả dối, không thể là sự thật.
Bình luận viên nền tảng Hắc Huyết vô cùng khoa trương nói: “Các vị, ta đang đứng ngay cạnh hiện trường. Ngô Luân Hồi không chỉ là Vương Giả cuối cùng, xem ra còn có thể ôm được mỹ nhân về nữa. Hai gia tộc lớn đều quyết định chọn hắn, nói thật... ta muốn chết cho rồi, Tần Lạc Âm là nữ thần trong mộng của ta nha!”
Các nơi trên khắp vũ trụ đều hoàn toàn chấn động, rất nhiều người phải giật mình hoảng hốt!
“Chờ một chút, hình như ta uống hơi nhiều rượu ủ lâu năm rồi. Tay bình luận viên xấu xí của nền tảng Hắc Huyết mới vừa nói cái gì cơ, đầu óc hắn có bệnh rồi phải không?”
Tay nào đó của một bộ tộc vô cùng lâu đời đang một bên theo dõi quang não, một bên uống rượu. Lúc trước gã còn hứng chí ngồi xem thảm án của mấy đại tộc ở Đại Mộng Tịnh Thổ, thấy việc không liên quan đến mình liền cười híp cả mắt.
Nhưng hiện tại gã cảm thấy tỉnh hết cả rượu, sắc mặt lập tức thay đổi, vỗ bàn đứng dậy nói: “Tộc ta đã sớm nhận định người vợ Á Tiên Tộc này, còn đang chuẩn bị làm thông gia đấy!”
“Ôi chao, trái tim ta tan nát rồi, đau quá đi thôi. Nữ thần của ta, tiên tử của ta vì sao đều muốn gả cho một người, đây là muốn diễn vở hai nữ tranh một chồng sao?”
Có người trẻ tuổi đấm ngực giậm chân, trông điệu bộ giống như nếu Ngô Luân Hồi dám xuất hiện trước mắt y ngay lúc này, y cũng không thèm quan tâm mình có thắng nổi không, trước đánh một trận đã rồi tính sau.
Một vài thanh niên có máu nóng còn xách cả đao lên, hận không thể phóng tới Đại Mộng Tịnh Thổ quyết chiến với Ngô Luân Hồi.
Dù ở bên trong Đại Mộng Tịnh Thổ cũng có người sắc mặt trắng bệch, không thể tiếp thu nổi, ví dụ như Ánh Vô Địch đang vừa ôm ngực vừa nói thì thào đây.
“Tỷ của ta làm sao có thể gả cho tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này? Hơn nữa, tại sao cứ thấy hắn là ta lại cảm thấy vô cùng bực bội?” Ánh Vô Địch đang tự hỏi chính mình.
Sở Phong thấy hết tất cả. Hắn dù đứng trong điện vẫn quan sát đám người bên ngoài, sau đó thấy tức cành hông, cái cậu em vợ này đúng là trời sinh không hợp với hắn mà.
“Hỏi thế gian tình là gì, làm cho đôi lứa hẹn thề sống chết...” Cũng có văn sĩ ngửa mặt lên trời than thở, một bộ sầu não uất ức, cứ như trên đời này không còn gì có thể luyến tiếc được nữa.
Đương nhiên, cũng có không ít người bắt đầu thù hằn Ngô Luân Hồi.
Sở Phong rất muốn nói, chuyện này liên quan gì đến ta?
Còn chưa thật sự trở thành đạo lữ, hắn đã cảm thấy khí lạnh vèo vèo phóng tới, mắt của đám thanh niên kia đều xanh lè như sói đói, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Sao ta đột nhiên cảm thấy đại ma đầu Sở Phong còn đáng yêu chán, mạnh gấp trăm lần so với tên Ngô Luân Hồi này!” Có người bi phẫn hô.
“Không sai, đại ma đầu Sở Phong tính nết thật thà, là chân hào kiệt, bán nhiều Thần Tử, Thánh Nữ như vậy cũng không thấy hắn nhúng chàm ai, cái tên Ngô Luân Hồi này... thật đáng ghét!”
“Đúng đấy, đại ma đầu Sở Phong, ngươi ở đâu, sao vẫn chưa đánh chết tên Ngô Luân Hồi này thế!”
Một đám người trẻ tuổi đứng đó nguyền rủa, âm thanh của vài người còn tiến vào tai của Sở Phong, trong đó không ít tên đều là thiên tài cấp Vũ trụ đã nhận được được thiệp vàng.
Ngô Luân Hồi đau răng, nếu như không phải đang cố duy trì hình tượng nghĩa khí ngút trời, hắn thật muốn xông lên chỉnh đốn bọn họ, bắt hết cả đám lại, đứa cần bán thì bán, kẻ cần đánh phải đánh.
Niềm an ủi duy nhất của Sở Phong chính là tiểu Loli tóc bạc. Cô nhóc liều mạng chen lấn xô đẩy, sau khi tiến vào bên trong thần điện liền ôm chặt lấy cánh tay của Sở Phong, ngọt ngào kêu: “Tỷ phu!”
Lực sát thương này thật quá lớn, một đám người trẻ tuổi đứng ngoài điện nắm chặt nắm đấm, một vài bà lão của Đại Mộng Tịnh Thổ cũng sắc mặt khó coi, cảm thấy Á Tiên Tộc đang ra ám chiêu.
“Khụ!” Xa xa, Ánh Vô Địch ho khan, sau đó khóe miệng của y xuất hiện một tia máu bé nhỏ gần như không thể nhìn thấy, lập tức bị y lau sạch.
“Ánh huynh, huynh làm sao vậy? Tỷ tỷ của huynh phải lập gia đình, tuyển chọn đạo lữ, huynh nên cao hứng mới đúng, sao ta lại có cảm giác mặt huynh càng ngày càng đen thế.” Công chúa Nguyên Viện của Thủy Ma Tộc mỉm cười hỏi.
“Làm gì có, ta đang... rất vui vẻ!” Ánh Vô Địch cắn chặt răng, nuốt một ngụm máu xuống họng.
Sở Phong đứng đằng xa khóe miệng co giật. Cậu em vợ này thật đúng là biết nói chuyện che giấu lương tâm. Cũng được, cứ để cậu ta nghẹn chết đi!
“Tiểu hữu, cậu thấy thế nào?” Bên trong thần điện, trưởng lão của Đạo tộc khóe miệng co giật. Vốn dĩ ông ta còn định cầu thân Thánh nữ Á Tiên Tộc cho Kim Lân Đạo tử đấy.
“Hừm, tiểu hữu, cậu chọn ai nào?” Trưởng lão Bạch Phượng tộc nhẫn nhịn nãy giờ, lúc này lòng dạ mới coi như vơi đi một nửa. Bắt ép Sở Phong chọn lựa, sau đó xem hắn làm sao tỏ thái độ đây, dù chọn ai thì nhất định cũng xé rách da mặt với tộc còn lại.