Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong nháy mắt, bất luận là người của Á Tiên Tộc hay Đại Mộng Tịnh Thổ đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ còn đang âm thầm tranh đấu và giao lưu kịch liệt. Mặc kệ Ngô Luân Hồi có lựa chọn thế nào thì bọn họ cũng không thể xé rách mặt ngoài, phải chu toàn một ít mới được, thế mà mấy lão quái vật tộc khác này còn không có ý tốt.
“Á Tiên Tộc các ngươi thật quá đáng, lẽ nào muốn ỷ mạnh hiếp yếu sao? Bắt nạt Đại Mộng Tịnh Thổ ta không phải là đối thủ của các ngươi ư?”
Đây tất nhiên là đang chất vấn trong âm thầm, không thể nói ra trước mặt mọi người được.
Trưởng lão Á Tiên Tộc cũng không nóng nảy, nói: “Sao lại thế được. Các ngươi cũng biết, mới nãy tiểu công chúa Ánh Hiểu Hiểu của tộc ta đã gọi Ngô Luân Hồi là tỷ phu. Nếu Trích Tiên đã cùng hắn kết làm đạo lữ ở thế giới khác, chúng ta đương nhiên phải tác thành, chẳng lẽ còn muốn gậy đánh uyên ương hay sao? Ta còn phải hỏi Đại Mộng Tịnh Thổ các ngươi vì sao phải chặn ngang một cước đấy chứ.”
“Các ngươi lúc trước rõ ràng không chấp nhận Ngô Luân Hồi, phủ nhận trước mặt mọi người, mà Đại Mộng Tịnh Thổ ta một năm trước đã công bố ra bên ngoài phải vì Thánh Nữ tuyển đạo lữ, ứng cử viên chính là người mạnh nhất đợt thí luyện này.”
Một đám lão già âm thầm lấy miệng làm súng nã pháo vào nhau, trực tiếp đánh loạn lên rồi, người nào cũng có lý của mình.
“Tỷ phu, huynh cũng không thể ăn no chùi mép rồi quỵt nợ nha!” Bên trong thần điện, tiểu Loli tóc bạc kia thật đúng là không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám nói, ở đây bức cung.
Nói đến thế này thì ngay cả tỷ tỷ của cô nhóc cũng muốn đánh cho một trận, quá đáng giận!
Ngay cả mấy vị trưởng lão của Á Tiên Tộc cũng mặt mày co giật, rất muốn bóp chết cô nhóc. Gọi tỷ phu đã đủ lỗ mãng rồi, làm sao còn có thể nói ra loại lời nói như thế nữa hả, hoàn toàn không để lại đường lui!
Nếu cuối cùng Ngô Luân Hồi và Ánh Trích Tiên không kết làm đạo lữ thì Á Tiên Tộc làm sao kham nổi?
Một bà lão của Đại Mộng Tịnh Thổ ánh mắt sắc bén, thấy Á Tiên Tộc không để lại đường lui, bà ta cũng bất chấp mọi giá, thẳng thắn nói: “Ngô tiểu đạo hữu, ngươi nếu đã tới thí luyện thì chắc cũng biết quy củ của chúng ta, người chiến thắng cuối cùng sẽ cùng Thánh Nữ của tộc ta kết làm đạo lữ.”
Lúc này, Ánh Trích Tiên đã bị trưởng lão dắt vào bên trong thần điện, nàng trong trẻo xuất trần, áo trắng thanh khiết, tóc đen như thác nước, cả người vừa linh động vừa siêu trần thoát tục.
Tần Lạc Âm cũng tiến đến, một thân trang phục rực rỡ, váy áo lộng lẫy, khoan thai mà cao quý, eo thon chân dài, cổ thiên nga cao vút, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo phong thái nữ thần, thong dong mà trấn định.
Hai nàng đều là tuyệt đại mỹ nhân, dung quang xán lạn, giao hoà lẫn nhau, tựa như Thần Nữ trên thượng giới giáng thế.
“Tỷ phu, huynh đang suy nghĩ gì đấy, sao lại đứng đờ ra thế?” Tiểu Loli tóc bạc thúc giục.
Ánh Vô Địch cũng bước tới, không nhẫn nhịn thêm được nữa bèn âm thầm truyền âm uy hiếp Sở Phong: “Ngô Luân Hồi, ta nhìn ngươi không vừa mắt, tốt nhất đừng bước vào cửa Ánh gia ta.”
Sở Phong không thèm phản ứng lại y, chỉ xoa đầu tiểu Loli tóc bạc rồi nhìn về phía hai nàng kia.
Lão già Thi Tộc cũng cười gằn, lão muốn xem trong hai tộc tộc nào sẽ khó coi, thậm chí còn hi vọng bọn họ xích mích lên, bèn đổ thêm dầu vào lửa: “Tiểu hữu, ngươi chọn ai?”
Lúc này, dù là người ở bên trong hay bên ngoài Thần điện, thậm chí cả người đang xem trực tiếp đều yên tĩnh lại, nhìn chằm chằm Ngô Luân Hồi, muốn nghe xem quyết định sau cùng của hắn.
Đương nhiên, rất nhiều người trong lòng không phục. Đây chính là hai vị nữ thần đấy, thế mà hai tộc còn muốn giành chú rể, thế đạo gì thế này?!
Sở Phong than nhẹ, mãi vẫn không thể mở miệng, nhìn sang trái rồi liếc sang phải, cuối cùng đành nói: “Nhất định phải đưa ra lựa chọn sao?”
“Đương nhiên!” Một vài lão quái vật thúc giục.
Đừng nói là bọn họ hay đám người đang xem trực tiếp, ngay cả Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm lúc này cũng đang nhìn chằm chằm Sở Phong, không vì lý do gì khác, chỉ là muốn xem một chút phản ứng chân chính và lựa chọn của hắn.
Dù sao, hai người đều được xưng là Trích Tiên Tử, được vô số thanh niên các tộc coi là nữ thần, lúc nào cũng tâm cao khí ngạo, vô cùng tự tin vào bản thân, mà đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta chọn lựa đấy.
Không hề nghi ngờ, đối với hai người các nàng, vì đã lãng quên hết mọi chuyện trải qua ở Dị vực nên giờ phút này chuyện cảm tình chưa cần nhắc tới, quan trọng hơn cả là thái độ của Sở Phong. Mà khi hai nữ nhân đối mặt với nhau, với các nàng mà nói thì đây không khác gì một trận quyết chiến về mị lực cũng như sức ảnh hưởng.
“Tiểu hữu, ngươi lựa chọn thế nào nha? Ha ha...” Có lão quái vật nở nụ cười không có ý tốt.
“Tỷ phu!” Tiểu Loli tóc bạc lay lay cánh tay của Sở Phong.
Âu Dương Phong hô: “Chọn tỷ tỷ còn được tặng kèm thêm loli tóc bạc, lựa chọn thế nào đã quá rõ rồi, Đại Mộng Tịnh Thổ các ngươi nên tặng kèm thêm một người nữa cho bằng."
Hắn đây là e sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Một đám người Á Tiên Tộc đều căm tức nhìn hắn, Ánh Vô Địch còn nghĩ muốn cùng hắn liều mạng. Đã liên lụy tỷ tỷ rồi, còn muốn đưa thêm muội muội nữa sao? Thật muốn đánh chết con thiên nga đen này!
“Vậy cũng tốt.” Sở Phong ngẩng đầu, nhìn về phía Ánh Trích Tiên của Á Tiên Tộc, lại nhìn về phía Tần Lạc Âm của Đại Mộng Tịnh Thổ, cuối cùng đành than thở: “Hôm nay đã xảy ra quá nhiều sự việc đau xót nên ta vẫn mong các tộc giữ hoà khí với nhau.” Nói tới chỗ này, hắn lại nhìn về phía lão quái vật của Thi Tộc, dáng vẻ cực kỳ đồng cảm, lại nhìn về phía Đạo Tộc, Hoàng Kim Thiên Chu Tộc, Bạch Phượng tộc,..., với ánh mắt cảm thông. Điều này đúng là lại kích thích một đám lão quái vật mới nãy không có ý tốt kia, bóc lại vết sẹo của bọn họ.
“Vì lẽ đó, ta không chọn ai cả. Chọn người này thì tổn thương người kia, hai tộc lại dẫn đến xích mích không hòa thuận, đây là chuyện mà ta không muốn xảy ra.” Sở Phong nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Bình luận viên của nền tảng Hắc Huyết phản ứng nhanh chóng, lập tức vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng nói: “Thật sự quá trượng nghĩa, không hổ là Luân Hồi Vương. Đối mặt với hai vị Thiên Nữ tuyệt sắc thế này mà còn có thể cân nhắc đến điều chuyện không hy vọng hai tộc bất hòa, đúng là nghĩa khí ngút trời!”
Khắp nơi trên vũ trụ, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhiều người trẻ tuổi lập tức cười tươi rói, khen ngợi không ngớt Ngô Luân Hồi, trong nháy mắt không còn ai mắng hắn, đều toàn khen hắn tốt.