Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Như vậy không ổn, nếu ngươi từ chối cả hai tộc, vậy thì hai vị tiên tử làm sao có thể đối mặt với thế nhân?”
Có lão quái vật hùng hổ doạ người, lại bắt ép Sở Phong phải đưa ra lựa chọn.
Sau đó, còn có người nhìn về phía Á Tiên Tộc và Đại Mộng Tịnh Thổ, nói bọn họ nếu đều muốn chọn Ngô Luân Hồi thì hãy để cho hắn tỏ rõ thái độ.
Trên thực tế, hai tộc cũng có chút hối hận rồi. Hiện tại đã bị buộc phải lên núi Lương Sơn (1), cũng tại trước kia quá mức quả đoán nên giờ đây không còn đường lùi.
(1) Buộc phải lên núi Lương Sơn: không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn con đường này.
Cuối cùng, bọn họ đều nhìn về Sở Phong, ý tứ trong đó vô cùng rõ ràng.
“Đã như vậy...” Ngô Luân Hồi mở lời, thở dài một hơi thật nhẹ, dáng vẻ như không muốn mọi chuyện bị mất khống chế, chỉ cầu hoà thuận. Hắn quang minh lẫm liệt nói: “Vậy ta chọn cả hai!”
Mẹ nó! Âu Dương Phong suýt chút nữa rơi cằm xuống đất. Hắn rất muốn nói, đúng là style của Sở Phong, im im nửa ngày hóa ra là đang giả vờ vạn bất đắc dĩ, ấp ủ chiêu lớn này.
Một đám người xung quanh đều há hốc mồm, không thốt nổi một lời. Rất nhiều người trong nháy mắt đã nhìn về phía Đại Mộng Tịnh Thổ và Á Tiên Tộc, lại nhìn về phía Tần Lạc Âm và Ánh Trích Tiên.
Đám người đứng xung quanh Thần điện đều bị chấn động không hề nhẹ. Ngô Luân Hồi này nhìn thì mắt to tinh khiết không tì vết, còn mang theo vẻ ngây ngô, thế mà lại dám... nói ra lời này?
Lá gan cũng lớn quá rồi đấy! Biết bao thế hệ tới nay, còn chưa từng nghe qua tiền lệ có người dám đồng thời cưới cả hai Thần nữ dòng chính thống của Đại Mộng Tịnh Thổ và Á Tiên Tộc đâu đấy.
Hiện tại, Ngô Luân Hồi lại dám giở công phu sư tử ngoạm, nói ra kiến nghị này.
Nhiều người cho rằng hắn đây là đang vì sự hoà thuận của hai tộc mà cân nhắc, hoặc là không cưới, hoặc là đều cưới, không để cho bên nào phải mất mặt.
Thế nhưng vẫn có rất nhiều người oán thầm, Ngô Luân Hồi đây là đang tìm đường chết!
Người các nơi trên khắp vũ trụ đang theo dõi trực tiếp phản ứng càng kịch liệt hơn, đặc biệt là đám người tuổi trẻ kia. Mới vừa tha thứ cho Sở Phong xong, còn ca tụng hắn lên trời, giờ đều nhất trí coi hắn như kẻ thù.
Lúc này ở Thần điện bên trong Đại Mộng Tịnh Thổ, cả Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm đều sắc mặt không dễ nhìn. Các nàng có phong thái khuynh thành, dung mạo tất nhiên không thể xoi mói, nhưng hiện tại mặt đều đen thui.
“Không lẽ mặt đen cũng có thể lây nhau?” Nguyên Viện của Thuỷ Ma Tộc nhỏ giọng thầm thì, liếc mắt nhìn Ánh Vô Địch, lại nhìn về phía Ánh Trích Tiên cùng Tần Lạc Âm, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Trên thực tế, Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm còn chưa tỏ thái độ gì, Ánh Vô Địch đứng bên cạnh đã không thể nhịn được nữa, muốn cùng Sở Phong động thủ luôn cho rồi.
"Phịch" một tiếng, y bị một vị trưởng lão của Á Tiên Tộc bắt lại, ngầm bảo y bình tĩnh một chút, không nên xúc động.
“Tiểu hữu, ngươi đang nói đùa sao, nữ nhân của Á Tiên Tộc ta làm sao có thể nào cùng khuê mật (1) gả chung một người?” Trưởng lão của Á Tiên Tộc không mặn không nhạt nói, ít nhiều có ý tức giận.
(1) Khuê mật: bạn bè thân thiết, thường chỉ mối quan hệ của nữ giới.
Người của Đại Mộng Tịnh Thổ sắc mặt cũng không đẹp gì cho cam. Cách nói này của Ngô Luân Hồi quả thật quá mức quá phận, bọn họ không thể tiếp thu được.
Từ trước tới nay, người nào cưới công chúa của Á Tiên Tộc hay Thánh Nữ của Đại Mộng Tịnh Thổ thì một đời khẳng định đều chỉ có duy nhất một đạo lữ, không thể cũng không được phép làm càn.
“Tỷ phu, huynh không thể bội tình bạc nghĩa!” Tiểu Loli tóc bạc kêu lên, còn lắc lắc cánh tay của Sở Phong.
“Hiểu Hiểu, muội tới đây cho ta!” Ánh Vô Địch răn dạy cô nhóc.
Sau đó, mọi người liền nhìn thấy Ánh Trích Tiên, Tần Lạc Âm đồng thời bước đến một cách yểu điệu thướt tha, cùng nhìn về phía Sở Phong, khuôn mặt đen xì biểu lộ sự bất mãn.
“Ôi, nhìn thấy hai người này, ta chợt nhớ đến một vài ký ức sớm chiều cùng nhau ở Dị Vực.”
Sở Phong cảm thán, sau đó, hắn rất tiêu sái đi đến giữa hai người, đưa tay muốn chạm vào mi tâm của các nàng, thông qua đó để chuyển đi một phần ký ức.
“Này, ngươi định làm gì hả?” Ánh Vô Địch đen mặt vọt tới, lập tức ngăn cản.
Nhưng Sở Phong đã dựng lên một chùm sáng mãnh liệt bao trùm xung quanh cơ thể hắn. Ánh sáng rực rỡ đó lập tức biến thành một quầng sáng đánh bay Ánh Vô Địch ra ngoài.
Điều này làm cho rất nhiều người hoảng sợ, Ngô Luân Hồi này tuổi tác không lớn nhưng thực lực lại sâu không lường được. Sau khi Ánh Vô Địch xuất quan, ai cũng biết y rất lợi hại, đã đạt đến cấp độ Kim Thân viên mãn.
Nhưng lúc này y lại không thể địch lại Ngô Luân Hồi, đối phương còn chưa ra tay đã có thể ngăn trở y!
“Tiểu hữu, ngươi đây là đang muốn làm gì?” Lão quái vật của Á Tiên Tộc và Đại Mộng Tịnh Thổ đều giật mình. Trán là một vị trí rất yếu ớt, có thể dễ dàng xuyên thủng thần hồn người ta.
Mà lúc này, Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm cũng đang chống cự. Có phong phạm nữ thần, bọn họ đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho người ta chạm vào trán, như vậy quá mức thân mật.
“Hãy tin ta, ta sẽ không làm hại các ngươi.” Sở Phong bình tĩnh nói, ánh mắt truyền đến tình nghĩa chân thành tha thiết.
Hắn quả thật muốn cho hai người khôi phục lại ký ức. Nếu không, chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ rối tung lên, kết quả sẽ không mấy tốt đẹp. Nếu lúc này hai người khôi phục lại ký ức, mọi chuyện có thể giao cho các nàng tự lựa chọn.
Ầm ầm!
Hai người vẫn đang giao thủ ngắn ngủi với hắn, nhưng Sở Phong hiện tại thật sự quá khủng bố, sau khi Hồn Quang và thân thể kết hợp với nhau, thực lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, bên ngoài cơ thể còn có xích thần có trật tự hiện lên, ngăn trở hai vị nữ tử này.
Thực lực của hai người xét trong thế hệ này đều có thể tiến vào vài vị trí đầu, kết quả đều bị Sở Phong thong dong hóa giải.
Xoạt!
Hắn ấn tay một cái, một vệt thần quang liền đi vào mi tâm của Ánh Trích Tiên, sau đó hắn nhẹ nhàng rút ra.
“Ngô Luân Hồi, ngươi đã làm gì chị ta?!” Ánh Vô Địch vô cùng tức giận và lo lắng, lần thứ hai vọt tới.
Sau đó, cả người Sở Phong đều bao trùm trong hào quang chói mắt, hắn như một con chim Bằng vàng rực đang giương cánh, xoay người đánh về phía Ánh Vô Địch.
“Không được!” Người của Á Tiên Tộc kinh hoàng la lên, cho rằng Sở Phong muốn động thủ với Ánh Vô Địch nên muốn ngăn lại, kết quả lại phát hiện không cách nào nhanh bằng hắn, căn bản không ngăn được.