Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sắc mặt Sở Phong buồn bực, hắn đối với Đại Mộng Tịnh Thổ cũng không tính là khách khí, vậy mà mấy lão quái vật đều trưng ra bộ dáng kia, cũng quá thân thiện rồi đi.
Đặc biệt là, dựa vào trực giác mẫn cảm của hắn thì cũng không khó để nhận ra được có vài lão quái vật đang tỏ ra thương hại hắn, đây rốt cuộc là có ý gì?
Đây là điều tất nhiên! Bởi vì lão quái vật nhìn Sở Phong đều đã coi hắn thành hiệp sĩ đổ vỏ rồi, cảm giác Sở ma đầu cường thế như vậy mà lại rơi vào thảm cảnh đổ vỏ cho người khác, sau này nếu biết chân tướng thực sự, không biết có cảm thấy thê lương đến tột cùng hay không?
“Lũ buôn người ta, sai, Sở đại ma đầu ta, cũng sai rồi, nhất đại thần vương ta cần gì các người đồng tình? Má nó chứ!” Sở Phong âm thầm oán hận, hắn nhìn ra được sự thương hại cùng cảm thông trong ánh mắt của người khác, hừ hừ, quả thực khiến hắn cạn lời luôn.
“Xem ra ta thực sự quá đôn hậu rồi, sau này phải cân nhắc thủ đoạn của bản thân một chút, làm người quá lương thiện cũng không được, quả thực phải nghĩ lại!”
Sở Phong bừng tỉnh, nghiêm túc suy nghĩ lại lần nữa. Nếu như đám lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ biết được trong đầu hắn nghĩ gì, e rằng đánh chết cũng dám để lộ ra loại ánh mắt này đâu, Hiện tại Sở đại ma đầu đã đủ hung tàn rồi, nếu khiến hắn suy nghĩ lại thì sau này quả thực không cách nào tưởng tượng nổi, tuyệt đối sẽ làm loạn cả lên, khiến người khác không cách nào chịu đựng.
Cả đám người đưa tiễn Sở Phong, hận không thể lập tức tống hắn lên đường.
Sở Phong còn chưa lên tiếng thì Ánh Vô Địch đã bất mãn, nói: “Đây nào phải đạo đãi khách? Ngô huynh Sở Phong đôn hậu thiện lương không muốn tính toán với mấy người thì thôi, nhưng ta thì không nhìn nổi nữa, đây chính là cưỡng chế đuổi khách?”
Lúc này đều đã đến cửa sơn môn rồi, người bên ngoài rất nhiên có khả năng phát trực tiếp tình huống ở nơi đây. Sau khi những tình cảnh này, hiện trường này cùng âm thanh đối thoại này trực tiếp truyền vào tinh không, quần chúng đều muốn nguyền rủa. Hôm nay là ngày quỷ gì vậy? Sở ma đầu hung hăng cuồng bạo lại biến thành kiểu mẫu của người đôn hậu thiện lương. Lúc này còn có chuyện càng ngoạn mục hơn sao?
“Ta hiểu Đại Mộng Tịnh Thổ, nếu là ta thì cũng sẽ nhanh chóng đưa tiễn hắn đi thôi. Một vị sát tinh cư trú trong Đại Mộng Tịnh Thổ quả thực sẽ ảnh hưởng đến an ninh hòa bình ở nơi này, khí chất hai bên đều xung khắc, bởi vậy nhất định phải tiễn đi!”
“Một vị ma đầu như thế, không tiễn đi chẳng lẽ giữ lại ăn Tết à? Đôn cái gì hậu, quả thực chính là phá hỏng nghĩa thực của hai từ này! Từ nay về sau, nếu muốn nói người nào hung tàn có ma tính thì cứ trực tiếp nói người đó đôn hậu là được!”
Trong tinh không, cả đám người đều tỏ ra bất mãn, cảm thấy buồn bực không thôi, uất ức đến tột đỉnh, Thế đạo bây giờ quá điên cuồng, lũ buôn người đều có thể phát ra ánh sáng thần thánh, chuyện này chẳng khác nào đâm vào tim người ta a.
Tiếp đó, quần chúng liền nhìn thấy Sở Phong đang lằng nhằng dây dưa với lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ, nói cái gì mà vạn lần không nỡ, tình sâu nghĩa nặng, vô cùng không muốn đi.
Một đám người cạn lời, đây lại là tình huống gì a?
“Má, da mặt của Sở đại ma đầu thực dày, còn muốn đòi phí đi đường từ Đại Mộng Tịnh Thổ kia kìa, nói cái gì mà trên người mình không xu dính túi, muốn đi vào trong vũ trụ thì cũng không có cách nào mở ra trùng động để lên đường.”
“Đây chính là bắt chẹt trước khi đi sao? Quả nhiên là Sở đại ma đầu, hung hãn vô cùng! Ai ui, tim ta đau quá, dưới loại tình huống này mà Đại Mộng Tịnh Thổ vẫn còn muốn tuyển hắn làm con rể sao? Thiên đạo ơi, ngài quá không công bằng rồi!”
Trong vũ trụ, sắc mặt một số người đều xám xịt như bị táo bón, rất muốn mắng má nó, lại càng muốn nguyền rủa.
Không lâu sau, mọi người liền trông thấy một màn đặc sắc. Đại Mộng Tịnh Thổ thực sự đưa phí đi đường cho Sở Phong a, khiến mặt hắn tươi cười như hoa. Không cần nghĩ nhiều, phí đi đường tuyệt đối rất nhiều!
Cả đám người lại muốn trù ẻo!
Tiếp đó mọi người lại được chứng kiến cảnh Sở Phong đang dìu một vài người bị thương ra khỏi Đại Mộng Tịnh Thổ, dáng vẻ trông rất nhiệt tình.
Mọi người vô cùng hoài nghi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ ma đầu kia bỗng dưng thay đổi tính tình, trở nên vui vẻ giúp người? Cái này quả thực khác biệt một trời một vực so với lúc trước.
“Sở hiền chất thực sự có tấm lòng nhân hậu, trong tâm thuần thiện, trước khi đi còn ân cần chăm sóc đám đồng đạo a.” Một lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ lộ ra vẻ xúc động, chân thành tán thưởng.
Không phải bọn lão muốn khen tặng tâng bốc, mà là do danh tiếng hiện tại Sở Phong không đủ “trắng”, cho nên Đại Mộng Tịnh Thổ mới tranh thủ tẩy trắng mọi lúc mọi nơi cho hắn, tận dụng tất cả cơ hội có thể.
“Việc nên làm, tu sĩ chúng ta nên nâng đỡ lẫn nhau mới phải.” Sở Phong vô cùng chính nghĩa mà phát biểu.
Những người khác nghe vậy đều nổi lên lòng kính trọng, lúc nhìn về phía hắn, thái độ hoàn toàn khác trước.
Chỉ có Âu Dương Phong là thờ ơ quan sát tình cảnh xảy ra ở sơn môn, trong lòng tự nhủ, những người mà Sở Phong dìu đỡ không phải đều là người đã khiêu chiến hắn sao, sau đó bị hắn đánh bại?
Âu Dương Phong lập tức hiểu rõ, tấm lòng nhân hậu cái khỉ, trong tâm thuần thiện, tu sĩ chúng ta nên nâng đỡ lẫn nhau cái rắm! Cóc Âu Dương hiểu rõ tâm tư của Sở Phong, đây chính là dựa vào nguyên tắc không lãng phí, đích thân mang chiến lợi phẩm ra khỏi cửa, quay đầu liền muốn đem đi bán có đúng không!
“Đa tạ Sở huynh!”
Những người được Sở Phong dìu đều tập trung ngoài cửa sơn môn, cho dù trong lòng không hề cảm kích nhưng ngoài miệng vẫn phải tỏ ra khách sáo một chút.
“Việc nên làm, đừng khách khí, lát nữa chúng ta cùng đi.”
Âu Dương Phong cạn lời, đây chính là đem người ta đi bán còn muốn người ta cảm tạ, phong cách này quả nhiên rất Sở Phong!
Ánh Vô Địch thở dài, nói: “Ngô huynh quả nhiên nhân hậu thiện lương, những người kia đều từng khiêu chiến huynh, ngôn từ bất kính, thủ đoạn ác độc, Sở huynh lại chí thuần chí thiện như thế, thời gian qua mọi người đã hiểu lầm huynh rồi.”
Sở Phong lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng. Trên thực tế đây cũng không phải là giả vờ, hắn chỉ muốn âm thầm đem người đi bán mà thôi, sau đó thu chút lộ phí của những tộc lớn kia. Nhưng kết quả lại được cậu em vợ khen ngợi như thế, khiến hắn có chút xíu xiu... áy náy.
“Sở Phong, ta không nhìn lầm ngươi. Quả nhiên là trong tâm thuần thiện, nhất niệm thiên đường!” Trước lúc lên đường, một lão quái vật có thân phận rất cao của Đại Mộng Tịnh Thổ đã lên tiếng đánh giá cao hành động này của Sở Phong, chấn động tứ phương.
Thậm chí trong thiên không cũng có rất nhiều người lộ ra sắc mặt kinh sợ.