Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Sở huynh, cáo từ ở đây!”
“Sở huynh, thanh sơn bất cải - lục thủy trường lưu (1), hẹn năm nào gặp lại!”
(1)Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu (青山不改 - 绿水长流 ): Hai câu này có nghĩa là ngày tháng còn dài, tương lai còn rộng, ý nói sẽ có cơ hội gặp lại trong tương lai.
Một đám người được Sở Phong nâng ra đều lên tiếng từ biệt, tuy nhiên oán hận trong lòng bọn họ lại không hề nhỏ, sắc mặt ai nấy sau khi bị Sở Phong đánh bại đều mười phần khó ở, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ vĩnh viễn mất đi tư cách trở thành đạo lữ của Tần nữ thần.
Nhưng mà Sở Phong cũng rất nhiệt tình, đi đến vỗ nhẹ bả vai của bọn họ, nói: “Mọi người đều bị thương, đi đường một mình rất nguy hiểm, để ta tiễn mọi người.”
Cái này không phải nhiệt tình quá mức rồi sao? Cả đám người đều không biết nói gì, bọn họ làm gì thương nặng đến mức đó.
“Không cần!” Có người lập tức từ chối.
Thế nhưng Sở Phong quá nhiệt tình, trực tiếp ôm vai dẫn bọn họ lên đường luôn.
“Ấy, tình huống gì thế này?” Cho dù là người phản ứng chậm cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ngay cả Ánh Vô Địch cũng có chút khó nói, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, hơi hơi nghi ngờ.
Sở Phong lên tiếng: “Ta cảm thấy bọn họ đều có thương tích, bởi vậy mới muốn đưa từng người bọn họ trở về gia tộc, như vậy mới yên tâm. Ngoài ra cũng thuận tiện du lịch vũ trụ luôn, quan sát một chút khung cảnh mỹ lệ và mênh mông của thiên không, sự kỳ lạ và siêu phàm của thiên địa này, từ đó cảm ngộ sự tinh diệu trong thiên địa vũ trụ. Các vị, xin cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ hộ tống bọn họ bình an về nhà.”
Yên tâm cái rắm! Để cho ngươi đưa bọn họ về mới thực sự là bất an, đây không phải là muốn đến tận cửa nhà người ta mà vớ vét hay sao? Một số người minh mẫn đã hiểu rõ ý đồ của hắn.
Lúc này đây, ngay cả người của Đại Mộng Tịnh Thổ cũng nhìn không nổi nữa, sắc mặt một số lão quái vật đã đỏ bừng, thực sự là xấu hổ đến nóng mặt a!
Vừa rồi bọn lão còn tán dương không ngớt đâu, cái gì mà trong lòng thiện lương, nhất niệm thiên đường... Hừ hừ, quả thực là... chẳng còn ai nữa rồi.
Từ đầu đến cuối ma đầu kia đều trưng ra dáng vẻ chân thành nhiệt tình, thế nhưng những lão quái vật này đều đoán được đại khái hắn đang muốn làm gì.
“Quả nhiên là...” Một lão quái vật thở dài, rất muốn nói câu “giang sơn dễ đổi bản tính khó rời”, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ than thở một cái, dù sao thì bọn lão muốn giúp Sở Phong tẩy trắng, không cần thiết phá bỏ hình tượng khó khăn lắm mới đắp nên a.
“Nếu Sở Phong đã muốn hộ tống các người trở lại, vậy chính là tuyệt đối an toàn, thực sự là đôn hậu trọng tình nghĩa. Được rồi, mọi người lên đường đi thôi!” Một lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ lên tiếng, sau đó nhanh chóng cho người đóng cửa lớn lại, không cần tham dự vào, tránh cho mất mặt xấu hổ!
Còn những người bị Sở Phong bắt cóc thì đều trợn mắt kinh ngạc, rất muốn nói, Đại Mộng Tịnh Thổ các người không cảm thấy thẹn với lòng sao? Loại lời này cũng có thể nói được!
Tất nhiên, loại sự tình này cũng không phải ai ai cũng đều nhìn thấu ngay từ giây phút đầu, tối thiểu thì rất nhiều người trong tinh không vẫn còn đang gật đầu tán dương đấy, rằng Sở Phong quả thực thay đổi rồi, quyết tâm làm người tốt đến cùng, muốn đưa bọn họ về tận nhà cơ, quả nhiên là tấm lòng thiện lương.
Thế nhưng những người đã hiểu rõ dây mơ rễ má thì lại muốn mắng to, nguyền rủa một phen. Cái tên buôn người kia quá ghê tởm, trước khi rời khỏi Đại Mộng Tịnh Thổ còn trắng trợn mang theo chiến lợi phẩm, quả nhiên là hung ác đến ngợp trời, không thể cứu nổi!
“Lão thúc, tạm biệt!” Âu Dương Phong không kịp chờ đợi mà lên tiếng cáo biệt, ai là người vui vẻ nhất khi rời khỏi Đại Mộng Tịnh Thổ đây? Đương nhiên chính là Âu Dương Phong rồi.
Lão Kim Thân sống từ thời thượng cổ có quan hệ tốt với Quân Đà Cổ Thánh lập tức kéo nó lại, lải nhà lải nhải mãi không hết, lại còn sờ đầu nó, sờ mặt nó, thậm chí còn sờ cả mai rùa đen và cái cổ thiên nga của nó nữa! Việc này khiến Âu Dương Phong giận đến nỗi muốn giơ chân đánh người, quả thực không chịu nổi.
“Đến, Ánh huynh, Nguyên huynh, hai người đến giúp một tay, giúp ta hộ tống những đạo hữu này trở lại!” Sở Phong lên tiếng gọi nhóm người Ánh Vô Địch và huynh muội Nguyên Thế Thành.
Ánh Vô Địch tất nhiên vô cùng vui vẻ giúp đỡ, nếu đã nhìn thuận mắt một người thì sẽ luôn ủng hộ mọi hành động của người đó.
Mà Sở Phong cũng vô cùng hợp mắt y, cậu em vợ này quả nhiên có một không hai, quá hiểu hắn, rất không tồi!
Chỉ có Ánh Hiểu Hiểu là bĩu môi, đồng thời cũng hoài nghi, bởi lẽ cô nhóc cảm thấy Sở Phong rất thân thuộc rất gần gũi, mỗi lần đều muốn gọi hắn hai tiếng anh rể! Thế nhưng mỗi lần như thế cô nhóc đều nhịn lại được, sợ kích thích đến ca ca Ánh Vô Địch nhà mình.
Nguyên Thế Thành, Nguyên Viện, Chu Tước tiên tử đều không nói lời nào, nhắm mắt đi qua giúp đỡ, không nể mặt mũi của Sở Phong thì cũng phải nể mặt mũi của Ánh Vô Địch nha.
Trong tinh không giống hệt như một nồi nước sôi ùng ục, mọi người đều bàn tán sôi nổi đến loạn xì ngầu.
Nhưng Sở Phong cũng không thèm để ý đến, chỉ nhìn về phía tinh không rực rỡ, nói: “Các vị cố nhân của những nơi trong vũ trụ tinh hải, mọi người chuẩn bị xong cả rồi chứ? Ta muốn đi dạo vũ trụ, những người năm đó bị ta bán, đã gặp gỡ ta, thực sự nhớ thương mọi người rồi, ta đến đây! Bốn bể có tri kỷ, thiên nhai tựa láng giềng, ta đến thăm hỏi mọi người đây!”
Bốn bể tri kỷ cái cục mắm! Người quen biết Sở Phong ở các nơi trong tinh không đều muốn mắng chết hắn!
Âu Dương Phong cười khà khà, nó đã có thể nghĩ đến loại tình cảnh đó, bất luận là đi đến nơi nào đều sẽ gặp được thiên tài quen mặt a, đến lúc đó lên tiếng chào hỏi mới thực sự là đặc sắc! Quả thực có thể nói rằng, thiên hạ không ai không biết Sở Phong!
Trong vũ trụ lạnh lẽo vô cùng yên tĩnh, tử khí âm trầm, ngay cả tinh không cũng ảm đạm hẳn đi, tinh quang giống như ngập tràn không khí chết chóc, khung cảnh khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, âm lãnh và u ám.
Phía trước là một vùng đất đặc thù, danh xưng chính là cấm địa cổ xưa nhất vũ trụ âm gian, cũng là vực thẳm vũ trụ khủng bố và nguy hiểm nhất.
Nơi này không có âm thanh, không cảm giác được dòng chảy của thời gian, hắc ám đến khiếp người, một đường vực sâu vũ trụ vắt ngang phía trước giống như cắt ngang vũ trụ, chia cắt âm dương.
Nơi này có tên gọi Đại Uyên.