Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nguyên Viện im lặng, rất muốn nguyền rủa, sao nàng ta cũng trúng đạn, trở thành người thầm mến Sở Phong? sở dĩ nàng ta như vầy là bởi vì bị thiết đặt cấm chế, không tiện hành động, cho nên không vui.
Sau đó, nàng ta càng nghe mặt càng đen, thật sự muốn điên.
Đại Mộng Tịnh Thổ rất cẩn thận, sợ mấy người biết nội tình như bọn họ quấy rối, phòng ngự chặt chẽ, gieo cấm chế với bọn họ, nên đều hành động bất tiện.
“Ha ha, không ngờ a, ma nữ gợi cảm xinh đẹp công chúa Nguyên Viện mà lại thích đại ma đầu Sở Phong!”
“Điều này rất bình thường a, Nguyên Viện đến từ tộc Thủy Ma, thích đại ma đầu không thể bình thường hơn được!”
Nghị luận bên trong Tinh Hải khiến cho nguyên viện muốn đánh người, cái trán hiển hiện rất nhiều vạch đen, cảm thấy quá đáng xấu hổ, vậy mà nàng ta lại bị kéo xuống nước, trở thành người thầm mến đại ma đầu Sở Phong, dán nhãn hiệu lên cho nàng ta, nhưng bây giờ lại khó mà phản bác, càng tô càng đen.
“Thấy được chưa, sắc mặt công chúa Nguyên Viện khó coi, biến thành đen rồi, thầm mến thật sâu!”
Phu thê giao bái xong, buổi lễ kết thúc, từ đó về sau, một đôi tân lang tân nương xem như tiến tới với nhau.
Đến tận đây, đại hôn xem như viên mãn, sau đó chính là các khâu mời rượu, nơi này càng náo nhiệt và phóng khoáng hơn.
Sở Phong tranh thủ thời gian, đi đến bên cạnh Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, thấp giọng hỏi: “Yêu Yêu đâu, bây giờ nàng ở nơi nào?”
“Đậu xanh!” Âu Dương Phong chấn kinh, nói: “Ngươi đây là đang có lòng trêu ghẹo Yêu Yêu, đến bây giờ cũng còn chưa từ bỏ hả, ngày đại hôn còn đi nghĩ việc khác?”
Lão Lư, Đại Hắc Ngưu cũng đều nhìn hắn chằm chằm, biểu tình kia ý là thật sự bó tay rồi, nhìn hắn với ánh mắt tương đối bội phục, đây quả thực là chết cũng muốn trêu ghẹo, thành ý nghĩ cố chấp trong lòng của hắn rồi chăng?
“Nghĩ gì thế? !” Sở Phong thấp giọng quát lớn.
“Vậy ngươi hỏi Yêu Yêu làm gì?” Hoàng Ngưu cũng đnag trợn trắng mắt.
“Không phải nàng ấy không tới sao, thật lâu rồi không gặp, rất là nhớ nàng, trong loại trường hợp này đương nhiên hi vọng nàng ấy cũng có thể có mặt, chẳng lẽ nàng ấy là bởi vì điều này mà tức giận, vậy chẳng phải là nói...” Sắc mặt Sở Phong gợn sóng.
“Còn nói không có ý xấu, dừng a!” Một đám đại yêu xuỵt (7) hắn.
(7)Xuỵt: thán từ, biểu thị sự ngăn cản hay xua đuổi.
Sở Phong thở dài, nói: “Nước mắt chảy dài, niệm thiên địa chi du du, độc sảng nhiên nhi lệ hạ (8), sao ta lại bị động như vậy? Các ngươi đều đừng nói nữa, từ đó về sau, duy dư một mình sáng tạo, từ hôm nay trở đi một lòng thành thánh, ô hô thương thay...”
(8)niệm thiên địa chi du du, độc sảng nhiên nhi lệ hạ: hai câu thơ cuối trong bài thơ “Bài ca lên đài U châu” của Trần Tử Ngang có nghĩa như sau: Nghĩ về đất trời mênh mông vời vợi, một mình cảm thương bỗng rơi nước mắt.
“Ngừng, chúng ta không tin bộ dạng này của ngươi!”
Hổ Đông Bắc đập đầu vai hắn, nói: “Đừng đau lòng, Yêu Yêu đi bế quan, đã sớm biến mất, căn bản không biết việc của ngươi, ngay cả chúng ta cũng không biết bây giờ nàng đi nơi nào.”
Sở Phong nói: “Đã như vậy, vậy trước tiên ta xin lỗi không tiếp được, phải đưa tân nương vào động phòng, ta đi xem một cái.”
“Nào cần ngươi đi đưa, có người chuyên hộ tống, ngươi đã đợi không nổi rồi chứ gì? Lát nữa mới đến lượt ngươi đi, ai, đừng đi a, ngươi cái tên gia hỏa trọng sắc khinh bạn này!”
“Hi Hi, đã lâu không gặp, ta rất là nhớ ngươi.”
Trên nửa đường, thấy thiếu nữ Hi tâng tâng Ô Thiên Đạo cản đường, trong lòng Sở Phong run rẩy, vội vàng lôi kéo làm quen.
“Thật buồn nôn, toàn thân đều nổi da gà! Cắt, ta đối với ngươi chẳng thèm ngó tới, ngươi đi nhanh đi!” Lúc thiếu nữ Hi mở miệng nhỏ đỏ hồng ra mang theo mùi rượu, bộ dạng ghét bỏ hắn.
Sở Phong lập tức đi, hướng phòng tân hôn phía sau mà đi.
Trời rất nhanh đã tối, ngay cả cái cớ cũng không cho ta, bi kịch, nước mắt chảy buổi chiều cố gắng vậy.
Sở Phong đi vòng qua thiếu nữ Hi, nhưng vẫn không thể đi khỏi, bởi vì có một đám người đang nhao nhao tiến đến ngăn lại đường đi, chủ yếu là những thanh niên tuấn kiệt, tất cả đều đang chúc rượu hắn, nhưng lại nhắc nhở không cho phép dùng tu vi hóa giải.
Sở Phong quả thực có chút đau răng, nom dáng vẻ của những thanh niên này hoàn toàn chính là coi hắn thành kẻ địch giai cấp, thấy khó chịu bởi vì hắn cưới được mỹ nhân xếp thứ sáu tinh không, muốn chuốc hắn đến say mèm!
Không hề nghi ngờ, đây đều là thiên tài mạnh nhất của các tộc, nếu không thì cũng chẳng có tư cách đến trước mặt Sở Phong kính rượu, bởi vì người bình thường đã sớm bị ngăn lại.
Trong đó cũng có không ít thánh tử và thánh nữ đã bị hắn bán qua, lúc này đều cùng chung mối thù, trên mặt treo nụ cười nhưng ly dạ quang trong tay lại là Trần Nhưỡng Dạ nghìn năm, thậm chí có cả Vương Tửu vạn năm. Loại rượu này đã sớm kết thành trạng thái quả đông lạnh, bên trong hàm chứa thành phần đặc thù, không chỉ đơn giản như thế, rượu này còn có thể đánh bại cả Thánh Nhân.
Mong muốn động phòng sớm một chút của Sở Phong đã thành công cốc, cả đám thanh niên đang trêu đùa hắn, nói hắn gấp như thế làm gì, chẳng lẽ sợ tân nương bị người ta cướp mất?
Đồng thời cũng nhấn mạnh, lát nữa chắc chắn sẽ cùng nhau náo động phòng!
Sở Phong nghe vậy liền nhìn xung quanh, phát hiện một số lão quái vật đều đang cười tủm tỉm nhìn về phía bên này. Nếu như không có mấy lão gia hỏa này ở đây, trước mắt không có nhiều người như thế thì hắn tuyệt đối sẽ huy động Thiểm Điện Quyền, một quyền hất bay hết đám người chắn trước mặt hắn, làm loạn cái gì? Chưa nghe qua “một khắc đêm xuân giá ngàn vàng” hay sao? Các người đến nổi chắc?!
Sau đó, Sở Phong liền lâm vào khổ chiến. Rất nhiều người đều đang cầm theo bát lớn chúc rượu hắn, cả đám đều giám sát kỹ càng, không cho hắn dùng năng lượng luyện hóa rượu.
“Ùm bò... Bắt nạt mười thứ hạng đầu không có người sao? Qua đây, thánh tử Thiên Mã ngươi quên Lão Ngưu ta rồi hả? Ngươi đã quên buổi đấu giá lớn trên thuyền ở Đông Hải rồi hay sao? Mỗ gia ở đây!”
Đại Hắc Ngưu đi đến giải vây, cái đầu được chải chuốt bóng loáng, miệng ngậm xì gà, ném đi kính râm, còn mang theo một vò rượu ngàn năm, đồng thời cũng kéo lại mấy người khác, yêu cầu cụng rượu.
“Không cụng? Không nể mặt Lão Ngưu ta phỏng? Muốn để ta nói hết cố sự ba ngày hai đêm của các người cho tất cả mọi người đều nghe sao?” Đại Hắc Ngưu trừng mắt.
Mấy người thánh tử Thiên Mã thấy thế liền quýnh lên: “Ta nói này Ngưu Ma Vương, Đại Lão Hắc, ngươi chớ nói lung tung! Ngươi không thể tự vấy bẩn a, chúng ta và ngươi làm gì có cái gì mà ba ngày hai đêm? Tất cả đều là đàn ông!”