Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mấy người kia cũng chẳng lạ lẫm gì với Đại Hắc Ngưu, lúc ấy tên này chính là đấu giá sư, cũng phụ trách giải thích qua, hai bên đều rất hiểu nhau.
“Ai nói ta không có hứng thú với đàn ông?” Đại Hắc Ngưu lắc lắc đôi sừng lớn thô ráp thô kệch, dáng vẻ giống như có thể phá vỡ thiên địa.
“Ai ui ta x, đại gia, Ngưu đại ca, ngươi mau im miệng, đừng có nói gì nữa, chúng ta phục rồi, không tìm Sở Phong chúc rượu nữa được chưa? Chưa từng thấy người không ý tứ như ngươi, ngươi không cần danh tiếng nhưng chúng ta thì cần đó!” Đám người thánh tử Thiên Mã bị dọa sợ, thực sự sợ Đại Hắc Ngưu mở miệng nói lung tung.
Một bên khác, Đông Bắc Hổ đang cản lại một con Kim Lang, còn có một con Cửu Mệnh Miêu, vừa cụng rượu lấy lòng thánh nữ Miêu Tộc, lên tiếng: “Lần trước quá vội vàng, vậy mà không có phát hiện trong đám thân thích của Hổ Tộc ta lại có một mỹ nhân quốc sắc thiên hương bực này! Thất kính rồi, ngày hôm nay gặp mặt quả thực giống như nhìn thấy nhật minh nguyệt rủ xuống, cả mảnh Tịnh Thổ này đều vì thánh nữ nàng mà bừng sáng...”
Đông Bắc Hổ vừa nấc rượu vừa lôi kéo làm quen với thánh nữ Miêu Tộc trước mặt mọi người. Tất nhiên cũng không quên dùng cánh tay to lớn của mình ôm chặt cổ của thánh tử Kim Lang, không để cho nó đi tìm Sở Phong quấy rối.
Thánh nữ Cửu Mệnh Miêu Tộc tươi cười mị hoặc, ngược lại cũng ứng phó rất tốt. Thế nhưng Kim Lang lại là đầy bụng oán hận, rất muốn rống lên, ngươi con mợ nó đi tán gái còn ôm ta làm gì? Nếu như không phải kiêng kỵ Sở Ma Vương và Bá Thần Thể đang nhìn chằm chằm bên cạnh, nó đã sớm đánh nhau tơi bời với Đông Bắc Hổ.
“Nhi a nhi a, các vị, ta là Lữ Phi Dương, sinh ra vùng sông nước Giang Nam trên Địa Cầu, dòng dõi thư hương thế gia, bình thường rất thích đọc sách, yêu nhất chính là văn chương phong lưu.” Sau đó ông ta bắt đầu đứng đó mà khoác loác, dùng ngôn ngữ vũ trụ để phiên dịch thơ Đường, thơ Tống, ngôn từ rời rạc rệu rạo, nhưng lại tỏ ra các loại văn nhã, tự cho mình là danh sĩ.
Đáng tiếc, đã một miệng răng cửa lớn lại còn thêm đôi tai dài, thực sự có chút ảnh hưởng đến bộ mặt khung cảnh.
Nhưng nói tóm lại vẫn rất có hiệu quả. Lão Lư có thể khoác loác, ở thời khắc “văn chương phong lưu” còn chém gió bản thân đã tiến vào sào huyệt của chân long, lấy ra trứng rồng, danh sơn đại xuyên trên Địa Cầu đang phục hồi, các loại trứng thần cầm thượng cổ, thú non đều đang bắt đầu xuất hiện trở lại.
“Hành động bình sinh đắc ý nhất chính là đào trứng Côn Bằng trên núi Thái Sơn, ấp ra một tên Âu Dương Phong, trở thành chiến sủng của ta, dựa vào đứa con cháu này của thần cầm, ta không cần phải ra tay đã có thể kiêu ngạo nhìn xuống vũ trụ này!”
Lão Lư uống nhiều rượu, dù sao thì đã chặn lại sáu bảy tên thiên tài, lúc này đã mơ hồ say, cái gì cũng dám nói. Kết quả rất nhanh liền thê thảm.
Bởi vì Âu Dương Phong đang đứng đằng sau Lão Lư, ánh mắt như muốn giết người, cuối cùng còn nắm chặt hai cái lỗ tai dài của ông ta, hằm hè nói: “Gia cũng là thần thú, là Bá Thần Thể, không quen ngươi, đến đến đến, để bổn vương dạy dỗ ngươi thế nào làm danh sĩ phong lưu thực sự!”
Một lát sau, mặt mũi Lão Lư đã bầm dập, rượu cũng tỉnh ra không ít.
Một đám đại yêu Côn Lôn đều đã xông lên giúp Sở Phong giải vây, cuối cùng cũng để hắn thoát khỏi đám người, thế nhưng trước đó vẫn có một vài thánh nữ thần nữ ra tay, bắt đầu gây khó dễ cho hắn.
Có người cố ý ồn ào, cũng có người thực sự hận hắn đến nghiến răng. Năm đó gia hỏa này tuyệt đối không thương hương tiếc ngọc, cứ trực tiếp nên trấn áp thì trấn áp, nên bán thì bán, quá ghê tởm!
Trong đó còn có vài người không lâu trước “được” Sở Phong hộ tống về tận nhà, ví dụ như thánh nữ Hương Tượng đang huy động một cánh tay màu vàng lớn đến khủng bố, chỉ bé hơn cái cối xay có xíu xiu, miệng há to như chậu máu lộ ra hai cái răng nanh tuyết trắng dài hơn một trượng (1), muốn kính rượu hắn.
(1)Một trượng = 3,33 mét. Có nghĩa là răng của em dài tận 3,33 mét.
“Có phải ngươi muốn dùng sự kiện hai ngày ba đêm uy hiếp ta? Nói cho mà biết, không có cửa đâu! Ta không sợ, ta thích.” Thần nữ Hương Tượng “quyến rũ” cười một cái, cái miệng to như chậu máu nhét hai người vô cũng không thành vấn đề.
Sở Phong choáng váng, hắn rất muốn nguyền rủa! Đậu xanh tên nào nói dung mạo của thánh nữ các tộc đều tuyệt hảo, ai nói phong thái của các nàng đều hơn người? Hắn suýt chút nữa đã bị kinh sợ rồi.
Lần trước, thánh nữ Hương Tượng Tộc chính là bản thể, còn lần này là hình người, thực không ngờ lại “bàng bạc” như thế, khiến hắn cảm thấy không thể tiếp thu nổi loại diễm ngộ này.
Sau đó, những thánh nữ thần tử khác đều mỉm cười, có người chính xác là quyến rũ động nhân, cũng có người được xưng tụng là mỹ nhân hiếm có, oanh oanh yến yến, vô cùng ăn ý muốn cho Sở Phong đẹp mặt. Thế là các nàng cùng nhau vây đến, người ôm cánh tay, người kéo quần áo, người sờ mặt hắn... Đây chính là trắng trợn đùa giỡn, khổ nỗi còn không quên chuốc rượu hắn.
Ví dụ như thánh nữ Hắc Xà đang quấn trên người hắn, nói cái gì mà muốn uống giao bôi cùng hắn. Hay như thánh nữ Tô Phỉ, nàng ta cố ý nháy mị mắt với hắn, môi đỏ tiêm diễm thổi ra một ngụm hương khí, dụ hắn uống thêm rượu.
“Ai sợ ai, các ngươi đều là thánh nữ, có vầng sáng thần thánh quanh thân, đại diện cho sự thánh khiết của cả tộc. Bây giờ lại chặn đường ta như thế, đừng trách ta không khách khí!” Sở Phong dõng dạc tuyên bố, không sợ hãi chút nào, cùng lắm thì?
Rất nhanh hắn đã thu hoạch được mấy dấu son môi đỏ tươi, hắn nhớ kỹ, có Tô Phỉ, có Mục Tuyền, còn có mấy vị dung mạo siêu trần thoát tục, càng không thiếu một vị mỹ nhân tuyệt sắc trong mười thứ hạng đầu của tinh không.
Cậy vào người đông thế đông, đám thánh nữ đều uống một chút rượu, vì vậy cũng chịu ảnh hưởng. Hơn nữa các nàng đang trêu đùa Sở Phong, bởi vậy mà có một số người hơi “suồng sã”.
Chỉ có điều, khi Sở Phong trông thấy thánh nữ Hương Tượng Tộc mở cái miệng to như chậu máu tiến lại gần thì lập tức rùng mình, da gà da vịt thi nhau nổi lên, hắn quả thực sợ hãi vị thánh nữ đang quyết tâm đoạt ôn nhu hương này, dọa cho hắn chạy trối chết!
Đồng thời hắn cũng đã hiểu ra, mấy thánh nữ kia chắc chắn là đang trả thù hắn, cố ý làm tê liệt hắn, sau đó chuẩn bị cho hắn một cái “kinh hỉ”.
“Sở Thần Vương, chớ đi a, nếu ngươi dám chạy trốn, chúng ta nhất định sẽ đuổi đến động phòng, để ngươi và nữ thần Tần Lạc Âm nhìn nhau cả đêm, so với náo động phòng còn nghiêm trọng hơn!”
Một vị mỹ nhân ở phía sau lên tiếng uy hiếp, lập tức có cả đám người hưởng ứng theo.