Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó, Sở Phong liền dừng bước, bởi vì hắn nhìn thấy cậu em vợ đứng cách đây không xa. Trông thấy y đang cười trên nỗi đau của người khác, hắn liền hận đến ngứa răng, cũng quả quyết ra tay kéo Ánh Vô Địch hành động bất tiện qua bên này, sau đó trực tiếp ném cho thánh nữ Hương Tượng Tộc và Ngạc Long Tộc.
Cũng không quên bổ sung thêm: “Đêm nay Vô Địch huynh rầu rĩ không vui, ta cũng không biết là nguyên nhân gì, các vị cố gắng ở cạnh y, nếu như ai có thể gả cho Á Tiên Tộc sẽ nhận được lì xì lớn của ta! Các vị còn chờ gì nữa? Lập tức hành động đi a, đừng trách không có cơ hội, ta đã đưa đến tận cửa rồi, chỉ chờ các vị sáng tạo thêm thôi!”
“Ta x!” Nguyên Thế Thành ở phía xa trông thấy cảnh này liền ngẩn người, đồng thời cũng mặc niệm cho Ánh Vô Địch. Vị anh rể kia của y quá độc ác, coi y thành tấm chắn còn chưa tính, lại còn đính kèm theo thủ đoạn ác như thế, chẳng phải sẽ khiến đám thánh nữ kia trở lên điên cuồng hay sao? Dù sao thì Á Tiên Tộc cũng là chủng tộc giữ vị trí thứ ba vũ trụ, tương lai Ánh Vô Địch chắc chắn sẽ trở thành gia chủ quản lý cả tộc, trở thành một trong những người quyền thế nhất vũ trụ!
Quan trọng nhất chính là, trong cơ thể Ánh Vô Địch lúc này còn có cấm chế, hành động bất tiện!
Quả nhiên, thánh nữ Hương Tượng Tộc và Ngạc Long Tộc đều rất vui vẻ, nở nụ cười xinh đẹp với Sở Phong nhưng tuyệt đối không khuynh thành! Cái miệng to như chậu máu kia chỉ thiếu chút đã nuốt chửng Ánh Vô Địch.
Mợ nó!
Trước mắt Ánh Vô Địch biến đen, xương sống đều tỏa ra hàn khí, trong lòng nguyền rủa Sở Phong đến cả trăm lần, không ngừng mắng to, nhưng mà hiện tại có miệng cũng khó nói nên lời.
Những thánh nữ trông thấy Ánh Vô Địch không có phản kháng thì lập tức lộ ra dị sắc, tự tin cho rằng bản thân xinh đẹp gấp chục lần thánh nữ Hương Tượng Tộc và Ngạc Long Tộc, thế là vèo một cái như làn gió, tất cả đều nhao nhao tiến lên.
Đương nhiên những thánh nữ hào phóng như thế thì đều là chủng tộc thô kệch cả, chứ những thánh nữ thận trọng ngượng ngùng tất nhiên không đến mức tranh đoạt như thế! Những thánh nữ mạnh mẽ ở đây, ví như Thao Thiết Tộc, Hoang Kim Hống Tộc, vân vân và mây mây!
Rõ ràng thánh nữ của những tộc này đều thuộc về loại mạnh mẽ, riêng chỉ xét về dung mạo thôi đã không hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ quan của Ánh Vô Địch rồi, y tức đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Sở Phong.
Y cho rằng đây chính là trả thù trắng trợn, đại ma đầu kia thù rất dai, hiện tại chắc chắn là đang chỉnh đốn y!
Phía xa, trưởng lão Á Tiên Tộc trông thấy cảnh này thì cảm thấy kinh ngạc không thôi, sau đó tấm tắc gật đầu mà nói: “Vô Địch cuối cùng cũng trưởng thành, biết cân nhắc cho lợi ích của gia tộc, vậy mà lại chủ động lựa chọn lấy lòng thánh nữ của các chủng tộc mạnh mẽ, còn không so đo dung mạo bên ngoài đâu! Quả nhiên là đứa trẻ ngoan!”
Những trưởng lão này chủ yếu là uống rượu được ủ cả ngàn năm, lại uống thêm chút Vương Tửu vạn năm, loại rượu này có thể quật đổ cả Á Thánh chứ đừng nói là bọn lão, lúc này đã có chút men say mông lung.
Ánh Vô Địch nghe được những lời của trưởng lão nhà mình thì quả thực muốn chém người, lại nhìn thêm một đám “oanh oanh yến yến” đang vây quanh bản thân, trong lòng bỗng dưng cảm thấy tịch mịch như tuyết, bi thương vô cùng, bởi vì y không hưng phấn nổi dù chỉ một chút.
Ngoài ra, y lại đem Sở Phong ra để nguyền rủa thêm năm trăm lần, muốn liều mạng với hắn.
Muội muội của y – Ánh Hiểu Hiểu chính là cô nhóc quyệt miệng ham ăn, lúc này vẫn đang hờn dỗi, vì thế không hề có suy nghĩ cứu y, điều này khiến y lại càng tức đến không thở được.
Mà chính chủ lúc này – Sở Phong, sau khi bỏ lại Ánh Vô Địch ở đằng sau thì liền tỏ ra như không có việc gì, giống như quên béng mất cậu em vợ đang rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, lúc này đang xiêu vẹo cất bước chuẩn bị đi động phòng, dáng vẻ nhàn nhã.
Hiển nhiên Sở Phong đã đánh giá thấp sự tùy hứng của đám thánh nữ vừa có tâm cơ vừa có mỹ mạo như hoa kia. Một số người rất bình tĩnh, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, sau đó lại nhào qua, để lại trên cổ áo hắn, sau gáy hắn là những dấu son môi đỏ tươi. Đây là đang “thượng nhãn dược”, chuẩn bị để những chứng cứ phạm tội này bại lộ trước mặt Tần Lạc Âm, khiến cho hắn đẹp mặt!
Sở Phong tuyệt không sợ hãi, nhưng những người dám hôn qua hắn lại càng không sợ, thế tiến công hung mãnh đến nỗi khiến Sở Phong phải trốn trái né phải. Sau đó hắn trông thấy Nguyên Thế Thành, không nói hai lời liền lập tức đi qua. Bởi vì thánh nữ của Ngân Hùng Tộc đang đuổi theo hắn, còn có thánh nữ của Hắc Tê Tộc, ai nấy đều hung mãnh vô cùng, dáng vẻ cao to vạm vỡ, quá uy vũ!
“Ấy?! Sở Phong huynh, ngươi bắt ta làm cái gì?” Nguyên Thế Thành bỗng nhiên rùng mình.
Sau đó, hắn ta liền cảm thấy tê cả da đầu, Sở Phong thế mà lại ngang nhiên ném hắn ta cho thánh nữ của Ngân Hùng Tộc và Hắc Tê Tộc, một người tuyết trắng như ngọc, thế nhưng cơ thể thực sự quá to quá khủng bố, một người khác thì có thể xưng là trân châu đen, toàn thân đều đen bóng.
Đây tuyệt đối là thẩm mỹ quan xung khắc với Nguyên Thế Thành, nhất là khi hắn ta bị “chân châu đen” ôm ở đằng sau, suýt chút nữa đã khiến hắn ta hét lên thảm thiết, không chịu đựng nổi, vô phúc hưởng thụ!
“Cứu mạng a!” Nguyên Thế Thánh hành động bất tiện, nhưng ít nhất vẫn còn có thể kêu to mấy tiếng.
Sau đó... liền không còn sau đó. Mấy thánh nữ kia rất có hứng thú với hắn ta, thế là cả đám bắt đầu dây dưa, Nguyên Thế Thành đáng thương rất nhanh đã bị bao phủ.
“Các vị, mau nhìn phát sóng trực tiếp đi a, có người chụp lén được cảnh tư mật! Ù uôi, thế mà Ánh Vô Địch lại thích kiểu nữ tử bàng bạc a, quả nhiên là một nước đi không ngờ được! Chỉ có điều, dáng vẻ cuộc sống còn gì luyến tiếc kia của y thì có lẽ là do chịu phải kích động từ việc Tần Lạc Âm gả cho người đi, vì thế bây giờ mới đi tìm kích thích khác, sa ngã chính mình a.”
Giờ khắc này, mọi người ở khắc nơi trong vũ trụ đều kinh hãi đến trợn tròn mắt. Có người bắt được một chút hình ảnh ở hiện trường hôn lễ, thậm chí còn vụng trộm quay lại, sau đó phát lên các bình đài.
“Ai nha, không ngờ thái tử Nguyên Thế Thành lại thích hắc trân châu! Không được, ra phải đi phơi nắng, tranh thủ để màu da biến đen một chút!”
Rất nhiều người đều trông thấy cảnh Ánh Vô Địch, Nguyên Thế Thành bị một đàn oanh oanh yến yến vây quanh bao phủ.