Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1818 - Chương 1818: Đêm Động Phòng Hoa Chúc (2)

Thánh Khư Chương 1818: Đêm động phòng hoa chúc (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đồng thời, mọi người cũng ý thức được, mang theo binh khí mạnh mẽ thế này băng qua vũ trụ, tiến vào Âm Gian là chuyện không hề dễ dàng. Hỗn Độn Thiên Thần Cung khẳng định đã phí một cái giá không nhỏ.

"Linh vật cấp Thánh này quả thật không tồi, ta xin vui lòng nhận. Vừa lúc đang cần một món binh khí đây." Sở Phong mỉm cười, giắt ở sau lưng. Trên thực tế, trong lòng hắn đang sướng như điên.

Đại sát khí này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của mọi người. Mới nãy hắn mới nhẹ nhàng thôi thúc nó mà thôi, thế mà đã có thể phát ra Thánh uy. Roi này là thứ mà Hỗn Độn Thiên Thần Cung tỉ mỉ luyện chế, nếu sử dụng cho tốt còn có thể diệt Thánh!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là Thánh khí hiếm có, là binh khí hàng đầu trong cảnh giới cấp Thánh.

Lúc này, khắp nơi trên vũ trụ đều đang bàn tán sôi nổi. Sở Phong đã diệt được tiểu Thánh của vũ trụ khác, danh vọng đạt đến một đỉnh cao mới.

Vô số người của nền tảng Hắc Huyết và nền tảng Nguyên Thú đang bàn luận.

"Đợi một chút, trong lòng ta vẫn đang loạn xà ngầu đây nè. Sở Phong khi bị thương lại chảy ra một phần máu màu xanh, hắn làm sao lại có thân thể Nhân Vương?"

"Có chút quái lạ, hắn lại có cùng thể chất với Ngô Luân Hồi!"

...

Đừng nói là các nơi trên vũ trụ, ngay cả tại Đại Mộng Tịnh Thổ cũng có nhiều người lộ ra vẻ mặt khác thường.

Đặc biệt là lão quái vật Á Tiên Tộc, lúc này đang nhìn chằm chằm Sở Phong, hận không thể xông tới kiểm tra toàn thân trên dưới của hắn một phen.

Ánh Hiểu Hiểu bĩu môi, không thèm nói chân tướng cho trưởng lão trong tộc. Lúc nãy ngồi xem đại chiến cô nhóc rất căng thẳng, giờ rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào, suýt chút nữa đã hô lên hai chữ "tỷ phu".

Ánh Vô Địch đang bị một đám Thánh Nữ Hương Tượng tộc, Thao Thiết, Hống tộc bao vây áp chế, vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc. Nhìn thấy Sở Phong đang ra oai, y tuyệt đối không vui vẻ gì cho cam.

"Sở Phong tiểu hữu, ngươi cùng Ngô Luân Hồi có quan hệ gì?" Rốt cuộc, một vị trưởng lão của Á Tiên Tộc cất lời hỏi thẳng, bởi vì ông ta thật sự không thể nhịn được nữa.

Ngô Luân Hồi là Nhân Vương thể, sắp cưới Thánh Nữ của Á Tiên Tộc, làm sao giờ đại ma đầu Sở Phong cũng trở thành Nhân Vương thể thế này?

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Phật tộc, Thi Tộc, Đạo tộc, Yêu Tộc, Thuỷ Ma Tộc,... cũng đều ngẩn người. Tất cả lão quái vật của các tộc đều muốn biết rõ chân tướng.

"Còn phải hỏi sao, hai người họ đều là Nhân Vương thể. Các ngươi đã quên ở thời đại Cổ Lão còn xuất hiện mấy vị Nhân Vương thể thống trị vũ trụ, hiệu lệnh vạn tộc sao? Cũng dễ hiểu mà, loại thể chất này không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện thì phải ra mấy vị!"

Lão quái vật Đại Mộng Tịnh Thổ vừa lau mồ hôi lạnh vừa lập tức giải thích, sau đó thúc giục Sở Phong đi vào động phòng, ngày đại hỉ mà cứ đánh giết giết thì ra thể thống gì nữa.

Bọn họ tất nhiên là sốt ruột, sợ Á Tiên Tộc cướp hôn. Giờ Sở Phong biểu hiện ra sức chiến đấu kinh người như thế, vượt xa dự liệu của mọi người, gần chạm ngưỡng Á Thánh, còn giết được một vị tiểu Thánh ở vũ trụ khác. Loại con rể này sao có thể để vuột mất được? Tuyệt đối không cho phép xuất hiện chuyện ngoài ý muốn!

Mà cũng đã đến bước này rồi, còn có thể thả hắn đi sao?

"Vào động phòng!"

"Đưa đôi tân nhân đi nghỉ ngơi thôi!"

Một đám lão quái vật Đại Mộng Tịnh Thổ tự mình xuất trận, hộ tống Sở Phong và Tần Lạc Âm rời khỏi nơi này, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tiếp cận.

Mọi người ngẫm nghĩ, cảm thấy lời của bà lão kia nói cũng có chút đạo lý. Năm đó Nhân Vương thể đúng là một đời xuất hiện cả mấy vị, sau đó liền hoàn toàn không thấy.

Nhưng đợi sau khi Sở Phong hoàn toàn đi mất, mọi người lại bắt đầu nghi ngờ không thôi, cảm thấy chuyện cả Sở Phong và Ngô Luân Hồi đều là Nhân Vương thể không khỏi trùng hợp quá mức.

"Không được, gọi Sở Phong ra đây, ta muốn nói chuyện với hắn!" Một vị trưởng lão Á Tiên Tộc nói.

"Một lão già tìm tân lang để làm gì, biến thái à? Không lẽ ngươi muốn học theo La Ung, ảo tưởng thay thế Sở Phong sao? Cẩn thận bị Sở Phong làm cho nổ tung đấy!" Một bà lão của Đại Mộng Tịnh Thổ nói.

"Ngươi... nói nhăng nói cuội gì đó?" Vị trưởng lão của Á Tiên Tộc bị chọc tức không nhẹ.

Khắp nơi trên vũ trụ cũng đang thảo luận về Nhân Vương thể.

"Ta dám cam đoan, Ngô Luân Hồi chính là đại ma đầu Sở Phong. Trời ạ, chuyện quái gì thế này? Luân Hồi Vương nghĩa khí ngút trời lại là Sở Đại Ma Vương!"

"Ta có cảm giác hai người này chính là một. Nhưng Ngô Luân Hồi trong lòng ta chính là ánh dương rực rỡ, có một trái tim đầy nhiệt huyết, chính nghĩa mà thiện lương, được xưng là nghĩa khí ngút trời. Thế mà hôm nay... cảm giác hình tượng sụp đổ, hắn lại là đại ma đầu Sở Phong? Trời ạ, Tinh Hải sẽ hoàn toàn chấn động, các tộc phỏng chừng cũng đều há hốc mồm cho coi!"

...

Bên ngoài quả thật đang vô cùng rối loạn, các nơi trên vũ trụ đều đều nhao nhao cả lên.

Nhưng lúc này Sở Phong không thể biết những việc này, hắn còn không thể ngoảnh đầu lại nhìn một cái mà đã bị một đám lão quái vật đưa vào động phòng.

Một đám người muốn tới nháo động phòng, trong đó tất nhiên sẽ có đám lão Lư, Âu Dương Phong, Đại Hắc Ngưu, càng không cần phải nói đến thiên tài các tộc vẫn luôn chung tình với Tần Lạc Âm. Thế nhưng cuối cùng, cả đám đều bị mấy lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ đuổi đi, không người nào được phép đến gần. Chuyện này làm cho bọn họ cực kỳ oán hận, chưa từng thấy trưởng bối nào dể bụng thế này, giữ gìn gì gớm thế?

Lúc này đã sớm vào đêm, có thể chân chính gọi là đêm động phòng hoa chúc.

Trên bầu trời lấp lánh những vì sao, ánh trăng cũng bình yên như nước lặng.

Ngoài cửa sổ, những cây trúc xanh đu đưa trong gió, lay động xào xạc.

Tân phòng là một toà cung điện, rường cột chạm trổ công phu, vô cùng nguy nga lộng lẫy, trên đó còn được giăng đèn kết hoa, rất có bầu không khí vui mừng.

Sở Phong vừa mới trải qua một hồi đại chiến đã bị đưa thẳng vào động phòng, dù là hắn cũng có chút chóng mặt. Trải nghiệm hôm nay đúng là "muôn màu muôn vẻ".

Tần Lạc Âm gương mặt tinh xảo, mái tóc đã được buông xuống, mỹ lệ vô cùng. Dưới ánh đèn lưu ly bảy màu, nàng càng có vẻ kiều diễm, dáng người thướt tha, đường cong hoàn mỹ.

"Haiz, rốt cuộc cũng đợi đến ngày nàng chịu trách nhiệm với ta." Sở Phong mở miệng.

Tần Lạc Âm làm sao có thể nghĩ đến chuyện hắn nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy. Có điều tỉ mỉ ngẫm lại, lúc trước ở luyện ngục cũng là do nàng mất khống chế mới xảy ra chuyện.

Môi đỏ gợi cảm mà tươi mọng của nàng khẽ nhếch, muốn bắt bẻ lại hắn.

Bình Luận (0)
Comment