Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1819 - Chương 1819: Một, Hai, Một (1)

Thánh Khư Chương 1819: Một, hai, một (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhưng đúng lúc này, xa xa bỗng vang lên một tiếng vang nhỏ. Một lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ vẫn còn chưa có rời đi, nghe được lời này của Sở Phong hiển nhiên đã bị kích động, dưới chân không vững liền đá ngã một tảng đá trong sân.

"Tiền bối, ngài đã lớn tuổi như vậy còn muốn nghe lỏm nơi chân tường sao?" Sở Phong cất tiếng.

Lão quái vật kia sắc mặt ửng đỏ, "vèo" một tiếng vọt ra khỏi sân.

"Thằng nhóc con ta đâu?" Sở Phong hỏi, mang theo ý cười. Hắn không cảm giác được khí tức của tiểu Đạo sĩ, chắc hẳn nó đã không còn trong cơ thể mẹ nó.

Tần Lạc Âm lập tức nhăn mặt, so với phong thái nữ thần ung dung cao quý thường ngày của nàng có chút bất đồng. Một lúc sau nàng mới cho biết, đã sinh mổ.

Sở Phong một bộ vô tâm vô phế, cười nói: "Như vậy thì con gái của ta đã có thể xuất hiện trên đời rồi!"

Cùng lúc đó, bên trong Đại Mộng Tịnh Thổ, đông đảo tân khách vẫn còn ngơ ngẩn, mấy vị trưởng lão Á Tiên Tộc càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cuối cùng vẫn không thể nhịn được.

"Các vị, mượn cơ hội này chúng ta cũng tuyên bố với mọi người, sắp tới sẽ là lễ thành hôn của Trích Tiên và Ngô Luân Hồi, thiệp mời sẽ nhanh chóng được gửi đến cho các vị!"

Mọi người ồ lên.

Mấy lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ thì hết hồn hết vía. Á Tiên Tộc đây là muốn cướp rể sao? Có điều lúc này muốn cướp đã là chuyện không thể, chuyện sau này thì để sau này hẵng nói!

"Ui chao, xem phúc khí của huynh đệ ta này. Để coi mấy ngày sau hắn phải làm sao bây giờ, thật sự dám đi Á Tiên Tộc làm thêm một trận hôn lễ nữa sao?!" Đại Hắc Ngưu trợn mắt líu lưỡi, đồng thời cũng rất hưng phấn.

Đèn đuốc sáng trưng soi sáng một dòng thác lấp lánh từ trên đỉnh núi chảy xuống, cùng với từng cây kỳ hoa dị thảo màu sắc sặc sỡ càng tô thêm vẻ mỹ lệ của toà linh sơn vào đêm. Khắp Đại Mộng Tịnh Thổ đều rất hoà thuận, người nâng ly kẻ cạn chén, cực kỳ náo nhiệt.

Hòn đảo lơ lửng giữa không trung toả ra hào quang lấp lánh, cứ như tiên cảnh.

Tin mà Á Tiên Tộc mới tung ra quá mức kinh người, không chỉ các tộc Tiến Hóa giả có mặt tại hiện trường chấn động, mà người trên khắp vũ trụ đang theo dõi trực tiếp cũng đờ người ra.

“Trích Tiên Tử, người có tiên khí nhất vũ trụ cũng phải lập gia đình? Chuyện này... thật là quá thương tâm. Mà cay hơn cả là nàng phải gả cho Ngô Luân Hồi, người có khả năng cao chính là đại ma đầu Sở Phong. Trời ơi, ta không muốn sống nữa!”

“Thói đời thế này có còn để cho người ta sống hay không? Cả nữ thần xếp hạng cao nhất vũ trụ và tiên tử đều phải gả cho cùng một tên đại ma đầu. Ta lúc này chỉ muốn giết người!”

“Các ngươi đừng có nói bừa! Luân Hồi Vương nghĩa khí ngút trời làm sao có thể là đại ma đầu Sở Phong? Đấy là hai người có được hay không? Có điều, vạn nhất đúng là cùng một người, ta thật sự... không dám nghĩ đến lúc đó!”

“Trần đời không còn gì để luyến tiếc mà. Đại ma đầu Sở Phong, ngươi ra đây cho ta! Ta muốn quyết đấu với ngươi, ngươi đã cưới nữ thần thì cũng thôi đi, còn muốn chiếm lấy tiên tử nữa, không để lại cho ta chút gì để lưu luyến trên thế gian này sao? Chuyện này đúng là thiên đạo bất công, sấm sét giữa trời quang, làm ta mất hết niềm tin vào cuộc sống!”

Chỉ trong chốc lát, người trẻ tuổi trên khắp vũ trụ đều muốn sôi trào, kẻ nào cũng tức giận bất bình, tổn thương nặng nề, hận không thể hợp sức cùng nhau tiêu diệt Sở Đại Ma Đầu.

Lúc này, bên trong Đại Mộng Tịnh Thổ, mấy vị trưởng lão Á Tiên Tộc đang nhìn chằm chằm những người có liên quan, người nào người nấy đều mang vẻ mặt bất thiện, trong lòng tràn đầy hoài nghi.

Nhóm lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ vô cùng chột dạ, mặc kệ như thế nào cũng phải chống đỡ cho qua được đêm nay, quyết không thể thỏa hiệp hay thừa nhận chân tướng sự thật.

Phía sau núi thì lại rất yên tĩnh. Một toà cung điện đèn đuốc sáng trưng, chính là phòng cưới của Sở Phong và Tần Lạc Âm, lúc này đang truyền đến từng đợt tiếng động kỳ dị.

Xa xa bỗng xuất hiện một đứa bé được bao trùm trong đám sương mù. Nhìn nó còn rất nhỏ, trông như trẻ sơ sinh, thế mà lại đang hối hả chạy từng bước nhỏ nhắn về phía sau núi.

“Ta thật đúng là trái lẽ trời mà, dù đã tránh được hôn mê khi còn ở trong bụng mẹ nhưng chung quy vẫn không có cách nào thoát khỏi. Muốn màn sương mờ bí ẩn trong động Luân Hồi bị hấp thu thì ta chắc hẳn cũng phải ngơ ngẩn ba năm, thật đúng là không thể cam lòng.”

Nó đúng thật là tiểu Đạo sĩ, lúc này đang gắng hết sức xông ra màn sương mỏng bao quanh cơ thể, dùng bàn chân nhỏ nhắn của mình xông lên linh sơn, chạy về phía phòng cưới của cha mẹ. Còn cách một khoảng, nó đã nghe thấy mấy đợt âm thanh đó.

Nó tự nhủ trong lòng: “Sở Đại Ma Đầu, đến nay ngươi vẫn còn nợ ta một lời xin lỗi, còn chưa trả lại cho ta lá bùa màu đen. Tiểu đạo ta cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, dù ngươi có là cha ta cũng không thể cho qua như vậy được!”

Nó hầm hầm hừ hừ, chuẩn bị lên kế hoạch phá hoại.

Lúc chỉ còn cách sân một khoảng, nó dựng đứng đôi tai nhỏ, chớp chớp đôi mắt to có thần, khóe miệng mang theo cười xấu xa. Nó lập tức bắt đầu hô khẩu hiệu: “Một, hai, một! Một, hai, một! Một, hai, ba, bốn!”

Đứa nhỏ chết tiệt này đúng là thuộc kiểu một ngày không bị đánh thì sẽ dám lật cả ngói trên nóc phòng.

Trong bóng tối, có sáu lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ đang ở đây gác đêm để bảo vệ Sở Phong và Tần Lạc Âm, phòng ngừa có người đột kích vào ban đêm gây ra chuyện ngoài ý muốn, cũng phòng luôn chuyện Á Tiên Tộc đến cướp hôn.

Đương nhiên, bọn họ không có nghe chân tường, vẫn tránh đủ xa để khỏi lúng túng.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể ngờ, thế lực khác còn chưa thấy động thủ mà lại tòi ra tên tiểu Đạo sĩ này, hơn nữa còn làm ra chuyện “đại nghịch bất đạo” như vậy!

Mấy vị lão quái vật lập tức tái mét, thật muốn xông lên tẩn cho đứa nhỏ ngang bướng này một trận. Có thằng con nào quý hoá như vậy sao, dám phá hoại hôn lễ của mẹ ruột mình?

Trong đêm tân hôn lại chạy đến ngoài sân hô khẩu hiệu, đây cũng thật quá bất lương, mà mới nhỏ xíu vậy thôi đã cái gì cũng hiểu, quá yêu nghiệt!

Mấy vị lão quái vật tức xịt khói, lập tức xông ra. Hô khẩu hiệu như vậy không biết có doạ Sở Phong xảy ra vấn đề gì không? Đổi ngược lại chính mình mà nghĩ, đúng thật là hơi rén.

“Mấy vị trưởng lão, sao các ngươi lại cản ta? Ta đến gặp mẹ của ta!” Tiểu Đạo sĩ cười híp mắt, mới sinh ra chưa được bao nhiêu ngày đã có thể chạy nhảy, lời nói cũng rất trôi chảy, khiến cho mấy lão quái vật vừa choáng váng vừa khiếp sợ.

Bình Luận (0)
Comment