Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1907 - Chương 1907: Không Có Đường (1)

Thánh Khư Chương 1907: Không có đường (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thật ra, trong lòng những người này cũng rất tức giận, cường giả dương gian trấn áp bọn họ, nhưng cuối cùng lại ban cho ngao khuyển nuôi bên người, đây đúng là sự sỉ nhục.

Bọn họ cảm giác phẫn uất, nhưng không dám phản kháng, bởi vì muốn sống sót, bản thân cũng đang bị hạ cấm chế.

Ngoài ra, bọn họ cũng đang động tâm trước những lời hứa của đám người dương gian kia, muốn làm tốt mọi chuyện, sau đó được nhìn trúng, mang họ cùng đến dương gian.

Nhưng bị một con chó ra lệnh, đáy lòng bọn họ vẫn có chút xót xa.

"Nhìn cái gì, cái loại Thánh nhân phế vật nhà ngươi, có thể sánh với tiến hóa giả dương gian như ta sao? Đừng nói đến chủ nhân của ta, cho dù là ta, cũng có thể một vuốt chụp chết toàn bộ các ngươi!" Tiểu thiên cẩu cười khẩy nói.

Tám người lặng im, không ai phản bác.

Bọn họ chia nhau ra, tìm kiếm trong núi Côn Lôn.

Bởi vì tiểu thiên cẩu tin rằng con chuột đất kia đang ở gần đây.

Nó gọi Sở Phong là chuột đất, căn bản không thèm quan tâm cái gọi là thiên tài của vũ trụ Âm Phủ, trong mắt nó, cái gọi là thiên tài thế hệ trẻ của vũ trụ này, còn kém hơn cả đệ tử một môn phái nhỏ trong vũ trụ Âm Phủ.

"Ồ, ở đây!" Kết quả vẫn là tự nó tìm ra manh mối, chiếc mũi chó của nó rất nhạy bén, không ngừng phát ra những gợn sóng màu đen, tìm thấy cánh cổng địa ngục.

Vèo!

Nó dẫn tám người cùng lao qua, kết quả dẫn đến một trận sấm kinh khủng, ngay cả tám vị Thánh nhân kia cũng chấn động, thân thể căng thẳng, nhưng tiểu thiên cẩu vẻ mặt khinh bỉ, căn bản không thèm để ý.

Trên cổ nó, chiếc vòng bạc kia sáng lên, thành công chống lại tất cả sấm chớp, khó có thể thương tổn bọn họ chút nào.

"Đi!" Nó dẫn theo tám người nhanh chóng lao xuống lòng đất.

"Hừ, nơi này có chút kỳ quái, có dương khí, cho dù đã bị lau đi nhưng cũng chưa hết hoàn toàn, có điều hiện tại ta không có thời gian nghiên cứu, nói sau.”

Đi tìm con chuột đất kia trước, dám giết người của ta, hắn là cái gì, không được sự đồng ý của ta, cho dù là nô tài của ta, cũng không phải một con chuột đất âm phủ nho nhỏ như hắn có khả năng động vào!"

Tiểu thiên cẩu tương đối ngạo mạn, lao nhanh lên đường.

Gần như trong thời gian ngắn, nó đã đi đến cuối đường, tiến vào trong khe hở không gian, đi đến thạch thất dưới lòng đất, sau đó thực sự nhảy vào trong luyện ngục.

"Gâu! Gâu!" Ngay lập tức, nó sủa lên, cả người căng cứng, lông đen toàn thân dựng đứng, hai mắt mở to, kinh ngạc và run sợ nhìn chằm chằm phía trước.

Tiểu Thiên Cẩu tiến đến, xung quanh đen kịt một màu, nó sâu sắc cảm nhận được sự kinh dị ở nơi này, lông đen toàn thân xổ tung dựng đứng cả lên, dáng vẻ hệt như con nhím đang hoảng sợ!

Nó nhìn thấy cái gì? Khắp nơi trên đất đều là đầu chó, tử trạng cực kỳ dữ tợn, đều là đầu não, có cái còn dính liền với nửa cơ thể, có cái lại chảy máu ròng ròng, có cái lại lộ ra răng nanh trắng hếu.

“Gâu, ngao, rống!” Nó không ngừng kêu lớn, liên tiếp lùi lại.

Mà năm tên Thánh Nhân, ba tên Á Thánh trước mặt nó, ai nấy cũng bê bết máu, cả thân nổi đầy da gà da vịt, da đầu tê dại, cả người không được tự nhiên.

Thế nhưng khi Tiểu Thiên Cẩu lùi lại, nó đột nhiên phát hiện sau lưng là một gốc cây xiêu vẹo chết héo, trên đó còn có một cái xác chó bị chém đứt eo, bị bêu đầu, còn bị người ta lấy dây treo cổ ở trên đó, lưỡi dài đỏ tươi thè cả ra ngoài, máu chảy tích tích không ngừng.

“Con mợ kẻ nào dám nhắm vào Thiên Cẩu Tộc ta?!” Nó rống giận gầm lên, phía sau đều đang tỏa khí lạnh khiến sống lưng nó phát rợn, cảm thấy nơi này quá yêu tà.

Thiên Cẩu Tộc rất thưa thớt, đến hiện tại còn chưa đầy trăm cá thể, chúng nó có thần thuật thiên phú cường đại, phần lớn đều được đệ tử của đại năng và thiên tôn nuôi dưỡng, thực lực và địa vị rất cao, hiếm có người dám chọc vào.

Nếu trêu chọc vào một con thiên cẩu, có khả năng sẽ đắc tội một đám lão cẩu lai lịch thâm sâu!

Tiểu Thiên Cẩu phát hiện những sinh vật chết đi đều là thiên cẩu, khắp người toàn là máu, hơn nữa, cảnh giới thấp nhất đều là tầng Kim Thân, Thánh Cẩu cũng rất nhiều, thậm chí có cả lão thiên cẩu cấp Thần Vương.

Trên mặt đất toàn là máu chó, đen sì sì, mùi máu tươi gay mũi bốc lên, khung cảnh quá đỗi khiếp người khiến lông toàn thân nó dựng đứng.

“Gâu, định mệnh nhị đại gia ngươi!”

Tiểu Thiên Cẩu đột nhiên rống giận gầm lên chửi rủa, vòng cổ màu bạc trên cổ cũng được lấy xuống, ầm một tiếng đã đánh nát mặt đất trước mặt, trong nháy mắt, các loại thi cẩu đều biến mất.

Sắc mặt Tiểu Thiên Cẩu âm trầm lạnh lẽo, nó nhận ra bản thân lúc nãy đã rơi vào trong huyễn cảnh, sau khi thăm dò tám người còn lại thì quả nhiên là như thế.

Những gì bọn họ nhìn thấy đều là cảnh tượng thảm liệt có liên quan đến bản thân, nhưng đều không phát hiện ra đó chính là giả.

Đây rốt cuộc là nơi nào? Tiểu Thiên Cẩu gục mặt xuống, trầm lặng như nước, cẩn thận cảm ứng vạn vật.

Sắc mặt nó khó coi thực sự, chỗ đất bị Sở Phong nổ lên xác thực có một số di hài của thiên cẩu, có xương cốt màu vàng, cũng có màu bạc, tất cả đều là thần cốt chí cường!

Năm đó nơi này quả thực là nơi Thần Vương của Thiên Cẩu Tộc chết đi, nhưng đâu đến mức nhiều như thế, Tiểu Thiên Cẩu đào bới một phen liền phát hiện tất cả bốn cỗ thi cốt, nhưng càng nhiều hơn lại là thi cốt của cường giả tộc khác.

Ban đầu khi Sở Phong tiến vào nơi này cũng là như vậy, nhìn thấy các loại dị tượng đáng sợ, các loại núi thây biển máu cùng quỷ khóc thần gào, tất cả đều có liên quan đến hắn, cho nên sắc mặt mới biến đổi.

Thế nhưng hắn có Hỏa Nhãn Kim Tinh, ngay từ đầu đã mở ra, nhìn thấu hết thảy đây không phải thực tế.

Luyện ngục trước sau như một, nơi nơi đều là một mảnh hắc ám, người bình thường tiến vào nơi này sẽ cảm thấy đưa tay không thấy năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Sở Phong lại là người quen đường, một đường phi nước đại hướng về một phía nào đó mà đi.

Sau đó không lâu, hắn nhìn thấy một chút ánh sáng, phía xa xa mấy ngàn dặm chính là tử thành Quang Minh, thế nhưng nó lại phát ra ánh sáng có thể xuyên đến nơi này.

Sở Phong nhanh như chớp đã tiến đến phía ngoài của tử thành, lần nữa nhìn thấy vô số thi thể ngổn ngang nằm dày đặc, cùng với những thứ mà hắn nhìn thấy lần trước không giống nhau, giống như đã được đổi mới, thế nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác như tồn tại cả trăm ngàn vạn năm vậy.

Tử thành to lớn đứng sừng sững, hùng vĩ, mênh mông giống như vùng đất cuối cùng của minh giới, bên trong có thể tuyên bố thời hạn sinh tử của các loại sinh linh trên nhân gian.

Bình Luận (0)
Comment