Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngoài thành đẫm máu, thi thể ngổn ngang chi chít, khung cảnh bi thảm cực kỳ, đồng thời cũng tản ra khí tức đáng sợ, có huyết khí ngút trời như muốn xé rách không trung, có hỗn độn khi phát ra, còn có sương đen bao phủ.
Quả nhiên không giống với những gì hắn đã thấy lần trước, mảnh đất này giống như càng trở nên đáng sợ.
Sở Phong thử ném ra một món binh khí cấp Á Thánh, nhưng khi phi đao kia quăng vào thi thể liền rắc một tiếng vỡ vụn.
Không hề nghi ngờ gì nữa, hàng triệu thi thể ở vẫn tỏa ra quyền ý đáng sợ, vẫn tản phát ra trật tự phù văn, cảnh tượng quá dọa người.
Chẳng qua cũng có địa phương tương đối an toàn, càng quan sát càng cảm thấy có thể thông qua.
Lúc này, một món khí vật trên người Sở Phong đã không giống lúc trước, hộp đá hơi lộ ra ánh sáng, trong đó có một bộ phận khu vực tỏa ra ánh sáng yếu ớt, cảnh vật sông hồ như ẩn như hiện.
So với trước đó càng rõ ràng, quả đấm lớn trên hộp đá hiện ra hình vẽ mơ hồ, ẩn hiện một vài địa thế chung cực được ghi chép lại trong thư tịch trường vực.
Mới ban nãy hắn còn cảm thấy bị áp chế, cảm thấy nếu bản thân tiếp tục tiến lên, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lúc này đã có thể thở phào một hơi, áp lực biến mất.
Đồng thời, hắn lại lần nữa cảm nhận được sự phi phàm của hộp đá trên người mình. Nơi này chính là luyện ngục, là nơi nối liền tận cùng của con đường luân hồi, vậy mà cũng chỉ khiến cho một góc của hộp đá phát sáng, thứ này rốt cuộc có lai lịch gì?
“Vèo!”
Sở Phong không chần chừ chút nào, lập tức hoành không vọt lên, từ trong biển thi thể vô tận chọn một con đường tương đối an toàn, sau đó xông về phía tử thành Quang Minh.
Trên đường đi, hắn khó nén nổi vẻ kinh ngạc, hắn đang nhìn thấy cái gì? Một con Bạch Hổ bị sương máu ngập trời bao phủ, một con rồng Tử Hà to lớn, một con Bất Tử Điểu chiếu rọi thần mang ngũ sắc, còn có một con Kim Sí Đại Bằng tỏa ra kim quang soi chiếu vũ trụ... Những giống loài này rất khó thấy được ở âm gian, bởi lẽ chúng gần như đều tuyệt chủng.
Vậy mà ở nơi này, dọc đường đi đều có thể nhìn thấy mấy con!
Trong lòng Sở Phong đột nhiên trầm xuống, hắn cảm giác khó mà chịu nổi áp lực, vòng tay không gian trên người hắn bất chợt phát ra tiếng giòn vang, sau đó trực tiếp chia năm xẻ bảy, may mà hắn phản ứng mau lẹ, đã sớm buông Tần Lạc Âm và Hồn Chuông ra.
Xảy ra chuyện gì?
Thi thể Tần Lạc Âm như muốn mất khống chế, có xu thế muốn bay về phía tử thành Quang Minh.
Trong lòng hắn ẩn ẩn lo lắng, vội vàng giữ lấy cơ thể của Tần Lạc Âm, sau đó cẩn thận đi về phía trước, hắn chĩa vào một cỗ quái lực không rõ mà đi đến trước tử thành Quang Minh, vù một tiếng đã xông lên phía trước.
Quan sát toàn thành ở nơi này vẫn khiến Sở Phong chấn động không thôi. Cả thành đều là thi thể, có cái giống như mới chết không lâu, còn bốc lên hơi nóng, có cái đã sớm đóng băng không biết bao nhiêu năm, nhanh chóng chất đầy cả thành trì, xếp chồng từ dưới đáy lên đến tận đầu tường thành.
Biển thi cốt giống như tận cùng địa ngục, là nơi thẩm phán ngày tận thế, là vùng đất yên nghỉ trên con đường luân hồi.
Sau khi đến nơi này, Sở Phong có chút không áp chế được, Tần Lạc Âm bị một luồng năng lượng không rõ dẫn dắt, muốn bay vào trong thành.
Hắn làm sao có thể buông tay? Trong lòng lúc này đã gấp muốn chết!
Hộp đá kia chỉ che chở mình hắn, vậy tức là chỉ bảo hộ người sống?
Sau khi đến tử thành, thân thể và hồn quang của Tần Lạc Âm cứ như bị triệu hoán, muốn dấn thân vào trong tử thành, sau đó bước lên con đường luân hồi.
“Dừng!”
Sở Phong gầm nhẹ một tiếng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, một khi Tần Lạc Âm tiến vào trong thành thì kết cục khỏi cần nghĩ cũng biết, sẽ trực tiếp bị xóa hết ký ức đời này, sau khi luân hồi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, hoàn toàn trở thành một người khác.
Cho dù trên người hắn có một lá bùa màu đen đến từ tiểu đạo sĩ, cho dù có đưa cho Tần Lạc Âm thì cũng không phải sống lại đời này, có tiếp tục chuyển thế cũng sẽ không biết ở nơi nào trong vũ trụ, thời gian nào mới có thể gặp lại.
Hễ còn có lựa chọn, Sở Phong tuyệt đối không tiễn nàng cô đơn lên đường một mình.
Trong thành có một cối xay cực lớn bằng đá, rất thô ráp, đường kính khoảng mười mấy dặm, chiếm một phần ba diện tích toàn bộ thành trì, lúc này đang ầm ầm chuyển động, có thể thấy được vô số thi thể trong thành đang bay lên, sau đó rơi xuống cối xay, cảnh tượng tiếp đó quá mức tanh máu, không thể miêu tả.
Long Tước, Thao Thiết, Kim Quang Hống, Voi Bạch Ngọc cấp Ánh Chiếu Chư Thiên... còn có một con bạch Kỳ Lân, tất cả cứ như thế mà rơi xuống, sau đó bị nghiền nát thành bùn máu, cảnh tượng quá thê thảm. Đây chính là tiêu diệt ấn ký một đời, máu bắn tứ phía, hồn quang trống rỗng giống như u linh bay ra từ trong cối xay đá, bước lên con đường luân hồi.
“Không có cách nào mang Tần Lạc Âm đến gặp tượng đất ở tận cùng con đường luân hồi kia.” Sở Phong cau mày, cảm thấy bản thân sắp không kiên trì nổi nữa, Tần Lạc Âm đã suýt vuột khỏi tay hắn mấy lần để tiến vào trong tử thành.
Mặt mũi hắn tràn ngập ưu sầu, nhảy xuống tường thành tử thành Quang Minh, nhanh chóng lùi lại ra ngoài thoát khỏi phạm vi nơi này. Lúc bấy giờ hắn mới lại giữ chặt cơ thể Tần Lạc Âm lần nữa.
Phải làm sao đây? Lửa nóng trong lòng hắn bị dập tắt hơn nửa, con đường này không được, dường như không thể cứu được Tần Lạc Âm.
“Ta sẽ bố trí ổn thỏa cho nàng, sau đó một mình đuổi đến tận cùng con đường luân hồi?” Sở Phong lẩm bẩm, hắn không biết sau khi đánh thức tượng đất sẽ bị vỗ chết hay không, đây không phải là chuyện hắn lo lắng hiện tại, mà điều khiến hắn đứng ngồi không yên lúc này chính là cảm giác bi thương cũng bất lực, không có biện pháp nào tốt hơn để cứu Tần Lạc Âm.
“Hửm?!” Sở Phong lập tức ngẩng đầu, có cảm giác sinh vật sống tiếp cận.
Tại nơi chết lặng này lại có sinh linh sống?
Hỏa Nhãn Kim Tinh lập tức nhìn về phía xa, đứng trên nơi cao mà quan sát cảnh tượng bên ngoài ngàn dặm.
Hắn nhìn thấy một con chó đang đứng ở tận cùng đại địa, toàn thân đen như mực, dài tầm hai mét.
Điều khiến hắn cảm thấy kinh dị nhất chính là, con chó kia lại cưỡi trên chiến xa bạch kim, nhân mô cẩu dạng (1), nửa ngồi, chân chó vểnh lên, người kéo xe vậy mà lại bốn người!
(1)Nhân mô cẩu dạng: Hình người dạng chó, câu này sử dụng trong ngữ cảnh trên thì hiểu theo nghĩa đen, tức là Tiểu Thiên Cẩu tuy là chó lại giống như khoác da người, được đối xử còn hơn cả người.